Mai cô cô cũng nói: “Xem ra tính cách nàng ta là ngoài nóng trong lạnh, chúng ta đừng nhìn bề ngoài của nàng ta lạnh như băng, không nghĩ rằng lại là người tốt, xem ra sau này Công chúa nên đi lại với nàng nhiều hơn, tăng cường tình cảm một chút, người mới có chỗ đứng vững chắc ở Ly vương phủ.”
Trưởng công chúa luôn luôn cao ngạo lại lần đầu tiên tiên gật đầu.
“Công chúa, Nguyệt trắc phi cầu kiến.” Lúc này, nha hoàn Thanh Nhi đi vào bẩm báo.
“Nguyệt Nhi đến rồi, mau vào đi.” Trưởng công chúa thích Nam Cung Nguyệt nhất, thấy nàng ta đến thì vội vàng hô một tiếng.
Nam Cung Nguyệt vén rèm lên, mang theo Đàm Nhi đi vào.
Nàng ta đi vào, nhận lấy hộp thức ăn trong tay Đàm Nhi, bưng bánh mai hoa ra, đặt trước mặt Trưởng công chúa: “Tỷ tỷ, đây là bánh hoa mai do ta tự tay làm, dùng hoa mai trên cây mai trong vương phủ chúng ta, tỷ nếm thử xem có thích mùi vị này hay không? Nếu như tỷ thích thì sau này ta sẽ thường xuyên làm cho tỷ.”
“Nguyệt Nhi có lòng, thân thể ngươi vốn yếu ớt, sau này cứ để cho hạ nhân làm những chuyện này là được, muội không cần phải tự mình làm.” Trưởng công chúa nói xong thì nếm một miếng bánh hoa mai, không ngừng gật đầu: “Tay nghề của Nguyệt Nhi rất tốt, bánh hoa mai này ăn ngọt mà không ngấy, vào miệng là tan ngay, ta rất thích.”
Vẻ mặt của Mai cô cô cũng vui mừng nhìn Nam Cung Nguyệt.
Trong vương phủ này chỉ có Nam Cung Nguyệt đối xử với công chúa là tốt nhất, cho nên bà ta rất biết ơn Nam Cung Nguyệt.
Có Nam Cung Nguyệt, các nàng mới có một loại cảm giác như ở nhà.
Thấy Trưởng công chúa ăn bánh hoa mai trong chốc lát, Nam Cung Nguyệt đảo mắt, rốt cục đi vào vấn đề chính: “Tỷ tỷ, tỷ có biết vừa rồi ở Tinh Thần Các đã xảy ra một chuyện lớn.”
“Chuyện lớn? Có chuyện gì vậy?” Trưởng công chúa nghe xong thì sững sờ, tay cầm bánh ngọt đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt hơi đỏ mặt, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn.”
Nàng ta không tiện mở miệng, Đàm Nhi phía sau lưng nàng ta lại tức giận nói: “Trưởng công chúa, chuyện là như thế này. Hôm nay phu nhân chúng ta nấu canh sen đi thăm Vương gia, Vương gia chuẩn bị ngủ cùng phu nhân nhưng đang lúc Vương gia và phu nhân chuẩn bị đi ngủ thì Vương phi nương nương mang theo một thanh kiếm xông vào. Nàng ta cầm kiếm ở Tinh Thần Các kêu đánh gọi giết, nói muốn giết Vương gia.”
“Cái gì? Vân Nhược Linh này, sao nàng ta có thể làm như vậy? Đầu óc nàng ta có vấn đề hay sao?” Trưởng công chúa không dám tin ngẩng đầu lên.
“Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ nhìn thấy dáng vẻ của Vương phi nương nương rất hung dữ. Ban đầu chúng ta đều cho rằng là bởi vì Vương phi nương nương ăn dấm của phu nhân cho nên mới muốn đi phá hoại. Mãi sau này chúng ta mới biết, thì ra không phải vì nguyên nhân này mà là nguyên nhân khác.” Đàm Nhi nhỏ giọng nói.
“Vì lý do gì, ngươi nói nhanh.” Trưởng công chúa vội vàng nói.
Đàm Nhi sợ tới mức vội vàng nói: “Chúng ta nghe Vương phi nói, nàng ta ở đại điện vốn đã nhắc tới điều kiện hòa ly Vương gia với Hoàng thượng. Ai ngờ bị Vương gia ở giữa làm khó dễ, cũng không biết Vương gia dùng phương pháp gì, ngăn cản Vương phi hòa ly. Hoàng thượng cũng không đồng ý Vương phi và Vương gia hòa ly, cho nên sau khi Vương phi biết chân tướng từ Mạch thị vệ thì lập tức cầm kiếm lên muốn giết Vương gia. ”
Trưởng công chúa sửng sốt: “Điều kiện mà Vân Nhược Linh đề cập đến trên đại điện không phải đổi lấy tự do của bản cung hay sao? Sao lại biến thành hòa ly?”
Đàm Nhi muốn nói lại thôi: “Ngay từ đầu Vương phi đề cập đến điều kiện là muốn hòa ly với Vương gia, kết quả sau khi bị Hoàng thượng từ chối, nàng ta mới lui lại mà cầu việc khác, đổi lấy tự do cho công chúa.”
“Lui lại và cầu tới việc khác ư?” Trưởng công chúa hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên trầm xuống: “Thì ra là như vậy, vậy mà bản cung còn cho rằng nàng ta là người tốt. Không ngờ trước đó nàng ta vốn không nghĩ tới bản cung, sau khi nàng ta bị Hoàng thượng cự tuyệt mới nghĩ đến bản cung.”