Sở Diệp Hàn vừa mới rơi vào trong nước thì làm nổi lên một đợt sóng cực lớn. Lúc nãy tay hắn mới chỉ kéo được đai lưng của Vân Nhược Linh, vậy nên hắn vừa thả tay ra thì Vân Nhược Linh đã nhanh chóng chìm xuống hồ.
Bây giờ là ban đêm, xung quanh chỉ có vài chiếc đèn mã, trên trời cũng không có trăng sáng, xung quanh đều một màu đen kịt, hắn hoàn toàn không biết Vân Nhược Linh đã chìm đến đâu rồi.
“Vân Nhược Linh, ngươi đang ở đâu?” Đột nhiên Sở Diệp Hàn nổi giận gào lên một tiếng, hắn bịt mũi lại, hít sâu một hơi, cắm đầu xuống dưới hồ nước.
Vân Nhược Linh mất tích rồi, trái tim hắn bắt đầu run lên mãnh liệt, một cảm giác bất an nổi lên trong lòng, hắn đang vô cùng hoảng loạn.
Lúc trước hắn rất ghét Vân Nhược Linh, chỉ ước gì nàng mất tích nhưng khi gặp phải việc này thật thì tại sao trái tim hắn lại đau đến như vậy?”
Không được!
Nàng không được xảy ra chuyện gì hết, nhất định hắn phải cứu nàng.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng bắt đầu tìm dưới nước.
Cũng may, xung quanh hồ nước nóng có treo đèn mã, hắn có thể thông qua ánh sáng yếu ớt này để tìm Vân Nhược Linh trong nước.
Hiện tại hắn rất hối hận vì lúc trước đã sai người đào cái hồ này quá sâu, sớm biết thế này thì đã đào nông một chút là được rồi.
Hắn tìm ở trong nước mấy lần liền cũng không thể tìm thấy Vân Nhược Linh, lúc này, hắn càng hoảng loạn hơn khi nãy, cả người hắn đều hoảng loạn đến mức phát run, trái tim cũng đang không ngừng đập mạnh.
Vân Nhược Linh, ngươi không được chết, nếu như ngươi chết rồi, ta phải tìm ai báo thù đây?
Lúc này, Vân Nhược Linh cảm giác nàng càng chìm sâu hơn, nàng muốn vùng vẫy cũng không có sức lực nữa rồi, nàng rất khó chịu, giống như một con cá đang khát nước nhưng lại bị ánh mặt trời phơi khô héo. Phổi và cổ họng của nàng như bị ai đó bóp thật chặt khiến nàng không còn sức lực để kêu cứu nữa.
Ngay khi nàng cảm giác mình sắp chết rồi thì bỗng nhiên có một bóng người đẹp đẽ bơi về phía nàng.
Sở Diệp Hàn vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh thì vô cùng mừng rỡ bơi về phía nàng, hắn ôm lấy nàng thì phát hiện nàng đã nhắm mắt rồi.
Hắn biết ngay nàng đang bị ngạt thở.
Hắn vội vàng ôm lấy nàng, không hề suy nghĩ gì mà hôn lên đôi môi này, bắt đầu truyền khí sang cho nàng.
Nước trong hồ nước nóng đang nhẹ nhàng trôi trên mặt nước, Sở Diệp Hàn cũng ôm lấy Vân Nhược Linh chuyển động theo dòng nước. Hắn dùng sức truyền khí sang cho nàng, một lúc sau hắn mới phát hiện nàng mở mắt ra rồi.
Hắn vội vàng rời môi ra, đồng thời ôm Vân Nhược Linh lên trên mặt nước.
“Khụ khụ…” Vân Nhược Linh ho mạnh vài tiếng, sau khi ho ra rất nhiều nước thì nàng mới cảm giác ổn hơn.
Nàng vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy Sở Diệp Hàn đang ôm lấy mình với vẻ mặt sốt ruột lo lắng.
Từ trước đến nay đôi mắt đó của hắn chưa từng có sự lo lắng và sốt ruột như vậy, suýt nữa thì nàng đã tưởng mình nhìn nhầm rồi.
Không ngờ hắn lo lắng cho nàng đến vậy?”
“Ngươi còn khó chịu không?” Sở Diệp Hàn ôm Vân Nhược Linh, chậm rãi di chuyển đến bên hồ.
Dường như cảm giác này có hơi quen thuộc.
Hắn nhớ năm đó, khi nàng bị Tô Thất Thiếu bị rơi vào trong hồ, chính hắn là người đã cứu nàng.
Lúc đó hắn cũng ôm nàng như thế này rồi cứu nàng lên bờ.
Lúc ấy hắn hận nàng thấu xương, cũng rất chán ghét nàng, nhưng nghĩ đến đó là một mạng nên hắn đã nhảy xuống hồ cứu nàng.
Không ngờ rằng cách nhiều năm như vậy, nữ nhân này vẫn không biết bơi, vẫn cần hắn đến cứu.
Bây giờ Vân Nhược Linh đã có thể thở hổn hển, hít sâu từng luồng không khí mới mẻ: “Ta ổn hơn rồi, nếu như không phải ngươi kéo ta xuống nước thì ta cũng sẽ không đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lượt như vậy, đều tại ngươi…”
“Vẫn còn sức lực trách người khác, xem ra ngươi chẳng sao hết.” Sở Diệp Hàn nói xong thì bế Vân Nhược Linh lên trên bờ, hắn cũng theo lên.
Dâng yên đang lành thì tâm trạng ngâm nước nóng bị quấy nhiễu rồi, đến cả sự khô nóng trên người hắn cũng đã bị sự căng thẳng và nước suối vừa này giải quyết rồi.