“Nguyệt Nhi, nàng qua đây, đây là chuyện riêng của Bổn vương và nàng ta, không cần nàng để ý.” Sở Diệp Hàn kéo Nam Cung Nguyệt ra phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Nếu như ngươi đã gả cho Bổn vương, thì dù có sống hay chết cũng là người của Bổn vương. Không có sự đồng ý của Bổn vương thì ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời khỏi Ly Vương Phủ, cũng đừng nghĩ đến hòa ly với Bổn vương!”
“Ngươi, ngươi vô sỉ!” Vân Nhược Linh tức đến nghiến răng, trên người bùng lên từng cơn lửa giận không sao áp được: “Hai chúng ta cũng đâu có tình cảm, ta không thích ngươi, ngươi lại ghét ta như thế, tội gì mà phải làm khó ta như vậy? Ngươi làm thế này thì sao có thể xứng đáng với Nguyệt Nhi của ngươi?”
Nam Cung Nguyệt nghe vậy, quả nhiên trên mặt tràn đầy đau lòng.
Thế nhưng sau khi bi phẫn cắn môi, thì nàng ta lại làm ra vẻ mặt rộng lượng nói: “Tỷ tỷ, ta không sao đâu, chúng ta đều là nữ nhân của Vương gia, ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, tất cả mọi việc ta đều nghe theo Vương gia.”
Vân Nhược Linh chỉ hận rèn sắt không thành thép đối với Nam Cung Nguyệt.
Nữ nhân này, lúc này giả bộ làm người tốt gì chứ, lại còn hướng về Sở Diệp Hàn.
Lẽ nào Sở Diệp Hàn không hòa ly với nàng thì nữ nhân này sẽ không ghen sao?
“Nguyệt Nhi, các ngươi lui xuống trước đi, để Bổn vương nói với nàng ta.” Sở Diệp Hàn nói với Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt biết rằng Sở Diệp Hàn đã trúng thuốc của nàng ta, nàng ta không muốn lui xuống, không muốn tạo cơ hội cho bọn họ ở riêng cùng nhau.
Nếu không thì nàng ta vất vả hạ thuốc như vậy, chẳng phải là sẽ hời cho Vân Nhược Linh sao.
Vậy nên nàng ta lắc đầu: “Vương gia, ta không đi, ta muốn bầu bạn bên cạnh chàng, chắc chắn là chàng và tỷ tỷ là có hiểu lầm gì đó, nói rõ ràng là được rồi.”
“Nguyệt Nhi, Bổn vương sợ sẽ làm nàng bị thương.” Từ trước đến nay Sở Diệp Hàn đã quen ra lệnh rồi, hắn không thích người vô lễ với hắn nên giọng nói có chút lạnh lùng.
Nam Cung Nguyệt lắc đầu: “Ta không sợ, vết thương trên lưng chàng vẫn chưa khỏi, ta rất lo lắng cho chàng, ta sợ chàng sẽ xảy ra chuyện, ta phải ở lại bảo vệ chàng.”
“Nguyệt Nhi!” Bỗng nhiên giọng nói của Sở Diệp Hàn trở nên lạnh lẽo, hắn dặn dò Mạch Liên: “Mạch Liên, tiễn Trắc phi xuống, Mạch Lan, trông coi cửa đại điện cẩn thận cho Bổn vương, ai dám tự tiện xông vào nữa, Bổn vương sẽ hỏi tội ngươi.”
“Vâng, Vương gia.” Mạch Liên, Mạch Lan nhanh chóng đáp lại.
Vương gia rõ ràng đã không vui hạ lệnh trục khách rồi, nhưng Nguyệt trắc phi vẫn muốn ở lại đây.
Mạch Liên lập tức tiến lên, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt nói: “Trắc phi nương nương, xin mời.”
Nam Cung Nguyệt nghe được lời nói lạnh như băng của Sở Diệp Hàn thì sợ đến mức cả người run rẩy ngay lập tức.
Sở Diệp Hàn chưa từng hung dữ với nàng ta như vậy.
Chắc chắn là ngài ấy đang giận vì nàng ta đã hạ thuốc, ngài ấy đã tức giận rồi, nàng ta cũng không dám tiếp tục vô lễ với ngài ấy nữa.
Nếu không lỡ ngài ấy chán ghét rồi vứt bỏ nàng ta thì phải làm sao?
Nàng ta đành cắn môi, rơi nước mắt, nhẹ nhàng thi lễ với Sở Diệp Hàn, nói với vẻ lãnh đạm: “Nếu như Vương gia đã không chào đón ta, vậy thì ta đi về trước.”
Nói xong, nàng ta quay người, dứt khoát đi ra ngoài.
Bóng lưng nàng ta cao ngạo cô độc, mang theo sự oán hận và khó chịu, rõ ràng là nàng ta đang giở tính trẻ con với Sở Diệp Hàn.
Thế nhưng, Sở Diệp Hàn không nhìn bóng lưng nàng ta lấy một lần, lại càng không đi dỗ nàng ta.
Hắn chỉ biết rằng, vì để đạt được mục đích mà nàng ta không từ thủ đoạn,còn dám hạ thuốc hắn.
Hắn tin tưởng nàng ta đến vậy, thứ mà nàng ta đưa cho hắn không suy nghĩ gì đã uống luôn nhưng nàng ta lại tính kế hắn.
Nếu nàng ta hạ độc trong canh thì chẳng phải hắn đã trúng độc rồi sao?
Sau đó, Mạch Liên và các nha hoàn cũng lui xuống hết.
Mạch Lan cầm bảo kiếm lên, vội vàng chạy đến trước cửa tẩm điện, lạnh lùng trông giữ giống như thần giữ cửa vậy.
Sau khi tất cả mọi người đều đã lui xuống, trong tẩm điện chỉ còn lại Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh.