Nói đến đây, Sở Diệp Hàn chắp tay với Hành Nguyên đế: "Hoàng thượng, thần cho rằng, vì để cho Tấn Vương nhớ thật kỹ bài học này nên để cho hắn ta tự sửa đổi. Sau khi phạt hắn ta năm mươi đại bản thì phái hắn ta đến Tông Miếu quỳ trước tổ tiên, suy nghĩ lại những chuyện trong một tháng qua, chỉ như vậy mới có thể bù đắp lỗi lầm của hắn ta."
Nghe lời của Sở Diệp Hàn xong thì sắc mặt của Hành Nguyên đế tối sầm lại.
Xem ra trong tình huống này thì không thể dễ dàng tha thứ cho Tấn Vương, sợ là phải đánh rồi.
Chỉ là có thể hắn ta sẽ trở thành phế nhân nên lát nữa ông ta sẽ bảo Liễu công công căn dặn thị vệ đánh nhẹ một chút.
Hàn Thái phó ở bên cạnh cũng nói: "Hoàng thượng, Ly Vương nói đúng, người này đã phạm sai lầm thì phải tiếp nhận trừng phạt, chỉ có tiếp nhận trừng phạt mới có thể thật lòng sửa đổi. Tấn Vương còn trẻ, nên dạy bảo nhiều một chút, tiền đồ của ngài ấy còn nhiều triển vọng, nhưng nếu để ngài ấy tiếp tục phát triển như vậy, thì..."
Ngay cả Hàn Thái phó cũng nói như vậy, trong lúc nhất thời Hành Nguyên đế mệt mỏi khoát tay: "Tên nghiệt tử này đúng là làm cho trẫm thất vọng quá rồi! Ai cũng không cần xin tha cho hắn, người đâu, lôi hắn xuống đánh lại năm mươi đại bản. Sau khi đánh xong, nốt hắn vào Tông Miếu để hắn tự kiểm điểm trong đó một tháng. Đến khi hắn nhận ra được sai lầm của mình mới được thả ra."
"Vâng, Hoàng thượng." Bọn thị vệ theo thói quen đoán được tâm ý của Hoàng thượng.
Hoàng thượng nói như vậy là đã quyết tâm muốn trừng phạt Tấn Vương.
Bọn họ vội vàng lôi Tấn Vương ra ngoài.
Lần này, vết sưng trên mặt Tấn Vương còn chưa biến mất thì đã bị đánh bằng đại bản rồi.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết như mổ lợn của hắn ta.
Nghe thấy âm thanh này, Vân Nhược Linh mới cảm thấy hả giận một chút.
May mà Sở Diệp Hàn lên tiếng giúp đỡ, nếu không thì nếu nàng không tha thứ cho Tấn Vương, Hoàng thượng sẽ trách nàng.
Sau khi Tấn Vương bị lôi ra ngoài, Hành Nguyên đế vô cùng tức giận, ngoài mặt ông ta cũng không thể không giả vờ nhân từ mà quan tâm đến Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh nữa.
Trong lòng ông ta tức giận mắng Tấn Vương quá ngu dốt, hoàn toàn không khôn ngoan như Sở Diệp Hàn.
...
Đợi đến khi Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn rời khỏi cung, bọn họ vẫn còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn của Tấn Vương.
Ngay trước mặt nhiều đại thần như vậy, đoán chừng nếu đám thị vệ muốn nương tay cũng không dám nương tay quá nhiều.
Năm mươi đại bản là có thể khiến cho Tấn Vương đau đớn một trận rồi.
"Xem ra tâm tình của ngươi rất tốt, thế nào, có phải là cảm thấy hả giận không?" Trên đường về nhà, Sở Diệp Hàn ngồi ở trong xe ngựa nhìn Vân Nhược Linh nói.
Vân Nhược Linh gật đầu: "Tất nhiên rồi, Tấn Vương bị như vậy là đáng đời, vừa nãy may mà ngài kịp thời nói, nếu không thì thật sự ta sẽ không bảo toàn tính mạng."
Nói xong, nàng lấy khăn từ trong túi vải ra, thấm một chút nước từ trong chiếc bình mang theo bên người, nhẹ nhàng lau sạch thuốc nước trên cổ.
Cuối cùng, đến khi đã lau sạch sẽ, nàng dùng chiếc gương đồng nhỏ tùy thân soi một chút, thấy trên cổ chỉ còn vài dấu tay nhàn nhạt, xem ra đã đỡ hơn trước nhiều rồi.
May mắn là vừa nãy nàng đã trang điểm cho cổ của mình, nếu không thì sẽ không thể lôi kéo mọi người đồng tình.
Thấy cổ của Vân Nhược Linh trở nên trắng như tuyết giống như trước đây, phía trên chỉ còn vài dấu tay, lúc này Sở Diệp Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, hắn nhận ra rằng Vân Nhược Linh không sao thì hắn thở phào làm gì chứ?
Không phải trong lòng hắn luôn mong chờ nàng bị người khác ngược đãi, thậm chí mất mạng sao?
Sao lại có thể bởi vì nàng không sao mà thở phào một cái?
Có lẽ là dựa trên việc nàng đã cứu hắn, hắn mới không hy vọng nàng xảy ra chuyện.
Hắn nhìn thấy cái cổ trắng như tuyết lại thon dài, nó rất nhỏ, rất gầy, khi nàng nuốt nước bọt. Cái cổ đó lên xuống theo động tác nuốt của nàng, lộ ra dáng vẻ vô cùng quyến rũ, thấy vậy đột nhiên cổ họng của hắn trở nên gấp gáp.
Lúc này, hắn nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ có vài cửa hiệu may và cửa hiệu trang sức hai bên đường, bỗng nhiên hắn nói với phu xe: "Dừng xe lại."