Tô Minh đang nhắc nhở Tấn Vương, mọi chuyện đã rất rõ ràng, chỉ khi hắn ta thành thật nhận sai thì mới có thể tránh được trừng phạt.
Nếu hắn ta cứ cãi lại, tiếp tục ngụy biện thì chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn ta.
Ông ta không ngờ rằng Tấn Vương lại càng ngày càng làm càn, ông ta gả nữ nhi cho hắn ta, còn đưa bảo vật cho hắn ta, cuối cùng là đúng hay sai?
Một Tấn Vương như vậy, nếu có làm Hoàng đế thì chỉ sợ sẽ trở thành bạo quân.
Lúc này Tấn Vương mới giật mình nhận ra rằng hắn ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
Bởi vì so với hắn ta thì Vân Nhược Linh còn bị thương nặng hơn, nghiêm trọng hơn, hơn nữa hắn ta đúng là đã từng nói những lời đó cho nên mọi người sẽ không tin hắn ta, chỉ tin lời Vân Nhược Linh.
Nhưng mà hắn ta chưa từng nói thì nhất định sẽ không chịu thừa nhận.
Hắn ta tức giận trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh, nói: “Cái đồ tiện nhân này, không ngờ ngươi lại dám bịa đặt như vậy, ăn nói bậy bạ! Bổn vương nói Phụ hoàng muốn giết các ngươi khi nào, những lời này đều là do ngươi bịa ra để hãm hại Bổn vương. Ngươi cho rằng Phụ hoàng sẽ tin vào những lời nói láo của các ngươi sao?”
Vân Nhược Linh thản nhiên nói: “Đúng vậy, Vương gia đã từng nói, cho dù ngươi làm bất cứ chuyện xấu gì thì Hoàng thượng cũng sẽ không trách ngươi, bởi vì ông ấy là phụ thân của ngươi, tất nhiên ông ấy sẽ tin tưởng ngươi.”
Ý nói rằng, quả nhiên là như thế.
Vốn dĩ Tấn Vương nói không sai, cho dù hắn ta có làm bao nhiêu chuyện xấu thì Hoàng đế cũng sẽ bảo vệ hắn ta.
Điều này cũng nói lên rằng Hoàng thượng là một hôn quân không biết phân biệt đúng sai.
Hành Nguyên đế nghe Tấn Vương nói vậy thì nhất thời vô cùng tức giận, ông ta tiến lên, vung tay đánh “Bốp” một cái tát lên mặt Tấn Vương: “Đồ hỗn trướng, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi cho rằng trẫm là một hôn quân không phân biệt đúng sai sao? Ngươi dám giết tẩu tử, làm nhục huynh trưởng, nguyền rủa Thái hậu, phá hủy thuốc của Thái Hậu, người đâu, kéo Tấn Vương xuống, đánh năm mươi đại bản thật mạnh!”
Làn này ông ta quyết tâm muốn đánh chết tên nghiệt tử này để hắn ta không thể gây chuyện cho mình.
Tấn Vương nói những lời này với Ly Vương phi, chính là muốn giết chết ông ta.
Nếu những đại thần này nghe được thì sẽ nghĩ là do ông ta ngầm đồng ý, đối xử lạnh nhạt với nhi tử của ca ca. Những lời này nếu truyền đến thiên hạ thì nhất định sẽ khiến dân chúng phẫn nộ.
Đời này ông ta sợ nhất là bị người khác nói rằng ông ta bạc đãi nhi tử của Tiên đế, vậy nên ông ta vẫn luôn khách khí với Sở Diệp Hàn và Trưởng Công chúa. Ông ta thường tán thưởng Sở Diệp Hàn, quan tâm Sở Diệp Hàn, giả vờ làm một vị Hoàng thúc nhân từ, lấy được lòng dân.
Bây giờ Tấn Vương lại dám phá hỏng hình tượng tốt đẹp mà ông ta đã khổ tâm xây dựng, khiến cho mọi người nghĩ rằng ông ta là vị Hoàng thúc ngoan độc qua cầu rút ván. Ông ta tức giận đến mức cả lông tơ đều dựng đứng lên.
Tô Minh vừa nghe vậy thì cầu xin cho Tấn Vương ngay lập tức: “Hoàng thượng, lần trước Tấn Vương mới bị đánh ba mươi đại bản, thân thể còn chưa hồi phục. Bây giờ nếu tiếp tục bị đánh năm mươi đại bản nữa thì e rằng ngài ấy sẽ không thể bảo toàn toàn mạng. Cầu xin Hoàng thượng cho ngài ấy thêm một cơ hội nữa, để ngài ấy đi Tông Miếu tự kiểm điểm một tháng, Hoàng thượng thấy sao?”
Tô Thường Tiếu cũng quỳ xuống đất, cầu xin giúp Tấn Vương: “Xin Phụ hoàng tha cho Tấn Vương một mạng, Tấn Vương cũng vì bảo vệ thần thiếp, muốn trút giận giúp thần thiếp nên mới làm ra chuyện sai lầm này. Sau đó phía sau ngài ấy cũng đã bị Ly Vương đánh rơi xuống hồ, bị thương đến như vậy, cũng coi như là đã nhận trừng phạt rồi.”
Vốn dĩ Tô Thường Tiếu không muốn cầu xin cho Tấn Vương.
Nhưng bọn họ là phu thê, là một thể, nếu Tấn Vương thất bại thì nàng ta cũng thất bại theo, nàng ta không thể không bảo vệ hắn ta.
Nàng ta chỉ không ngờ rằng Tấn Vương không có đầu óc như vậy, hắn ta lại xúc động đến mức dám giết Vân Nhược Linh ở trong cung!
Hắn ta đúng là ngu xuẩn!
Nếu muốn giết Vân Nhược Linh, lúc ở ngoài cung có thể phái sát thủ đến giết, thần không biết quỷ không hay.
Bây giờ ầm ĩ như vậy trước mặt Hoàng thượng, đúng là hắn ta đã tự đào mồ chôn mình rồi.