Mà đầu Vân Nhược Linh, đã sắp vùi vào khe hở.
Trong lòng nàng cảm thấy giận dữ, trừng mắt nhìn Sở Diệc Hàn, tại sao hắn lại cố ý nói như vậy?
Vở kịch này diễn nhiều quá rồi đấy?
Hắn muốn nỗ lực hơn, nàng chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội.
Vân Nhược Linh và Sở Diệc Hàn lại tiếp tục trò chuyện với Thái hậu, sau đó xin phép cáo từ chối bà ấy, chuẩn bị xuất cung.
Hiện tại bệnh tình Thái hậu ổn định, Vân Nhược Linh chỉ cần đưa thuốc giao cho Tuyết ma ma, để Tuyết ma ma phụ trách cho Thái hậu uống thuốc là được.
Cách mấy ngày nàng sẽ vào cung đến thăm Thái hậu một chuyến.
Sau khi cáo từ với Thái hậu, hai phu phụ đi ra khỏi Thọ Khang cung, Tuyết ma ma thì đi theo phía sau tiễn đưa.
Vân Nhược Linh đi tới cửa Thọ Khang cung, nhìn thấy hai phu phụ Tấn Vương mang theo sắc mặt đen sì.
Tô Thường Tiếu nhìn thấy nàng và Sở Diệc Hàn, trong mắt lộ vẻ ghen tị, nàng ta chua xót nói: "Ôi, Ly Vương phi, rốt cục đã nói chuyện với Thái hậu xong rồi sao? Thật hâm mộ các ngươi, có thể ngồi ở bên trong nướng địa long, nói chuyện gia đình với Thái hậu. Không giống như chúng ta, cũng là tôn nhi và tôn tức phụ, lại không được đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài hứng gió lạnh, tấm lòng hiếu thuận rơi vào trong gió lạnh.”
Tấn vương ở bên cạnh, sắc mặt cũng tối sầm lại, thật sự khó coi.
Nhìn thấy Sở Diệc Hàn chắp tay sau lưng, dáng vẻ nhàn nhã, không nhanh không chậm đi ra, giống như tràn đầy khí lực, dáng vẻ hoa lệ bất phàm, trong lòng hắn ta dâng lên một đám lửa giận.
Phu phụ bọn hắn thì rất thoải mái, còn hắn và Tấn vương phi đều lạnh đến mức cả người run rẩy.
Vân Nhược Linh đi về phía Tô Thường Tiếu, không lạnh không nhạt nói: "Tấn vương phi, ngươi hiểu lầm rồi, ta nào có thời gian rảnh tán gẫu chuyện gia đình với Thái hậu? Ta ở trong đó để chẩn đoán và điều trị cho nàng và kiểm tra sức khỏe của nàng. Thái hậu bây giờ là bệnh nhân, nhất định phải tĩnh dưỡng, không được bị quấy rầy, nàng đã nói không có tinh lực tiếp kiến các ngươi, các ngươi không nghe, nhất định phải đứng ở chỗ này chịu khổ, vậy đúng là không trách được Thái hậu.”
Tô Thường Tiếu lạnh lùng cười: "Chúng ta đến thăm Thái hậu, cũng không phải làm Thái hậu thêm ngột ngạt, cho dù nàng có tinh thần không tốt, thấy chúng ta thì lại không có tinh lực? Chúng ta sẽ không làm gì nàng cả.”
“Hơn nữa, các ngươi đến thăm Thái hậu, hai tay trống rỗng, nàng vẫn tiếp kiến các ngươi, chúng ta mang theo tấm lòng hiếu thảo đối với nàng, tự mình nấu canh cho nàng một đêm, nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Đãi ngộ này, thật sự là cách biệt một trời một vực, nếu truyền ra ngoài, người ta chỉ sợ sẽ nói Thái hậu bên nặng bên nhẹ, xem thường Tấn vương phủ chúng ta.”
Tô Thường Tiếu cố gắng nói nói to, thị vệ thủ điện bên cạnh và các cung nữ đang quét dọn nghe được đều nghiêng mắt nhìn qua.
Ánh mắt Sở Diệc Hàn lạnh lùng nhìn Tô Thường Tiếu một cái.
Trước kia, hắn sao lại không phát hiện, nàng ta lại là loại người này.
Tuy nhiên, nữ nhân nói chuyện, đại nam nhân vẫn không nên xen vào thì tốt hơn.
Hắn nhìn Vân Nhược Linh một cái, thấy nàng tràn đầy tự tin, lập tức thu liễm ánh mắt, trước kia lúc Vân Nhược Linh và Tô Thường Tiếu đối đầu, đều là nàng bị rơi vào thế hạ phong.
Hôm nay hắn thực sự mong đợi màn trình diễn của nàng.
Vân Nhược Linh thấy Sở Diệc Hàn không nói lời nào, chỉ giống như đứng bên cạnh xem kịch, nàng đột nhiên tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nam nhân này, tại sao không đưa ra ý kiến?
Hắn không nói, vậy nàng chỉ có thể nói.
Chẳng may nàng nói chuyện quá tàn nhẫn, làm tổn thương người trong lòng hắn, vậy cũng đừng trách nàng.
Nàng nhếch môi, lạnh lùng cười: "Ta nào có hai tay trống rỗng? Ta mang cho Thái hậu thuốc có thể làm nàng bình phục, về phần Tấn vương phi ngươi, ngươi mang theo món canh bồi bổ kia, là hại Thái hậu.”
"Ý ngươi là sao? Còn dám nói, ta khổ cực vất vả tốn thời gian cả đêm, nấu canh gà nhân sâm cho Thái hậu, ở trong miệng ngươi, không ngờ lại biến thành muốn hại Thái hậu? Ly Vương phi, ngươi nói năng lung tung, ngươi thật sự là quá đáng.” Khuôn mặt Tô Thường Tiếu trắng bệch, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh.