Tô Thường Tiếu cố ý lớn tiếng nói để những cung nữ và thị vệ bên ngoài điện có thể nghe thấy lời của nàng ta.
Trước mặt mọi người dù sao bọn họ cũng đã làm tròn chữ hiếu, là Thái hậu làm khó bọn họ.
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ không nói gì về bọn họ mà chỉ nói rằng Thái hậu thiên vị, bên trọng bên khinh, cố tình gây khó dễ cho bọn họ.
Mọi người sẽ có thiện cảm với nàng ta và Tấn Vương, đồng thời trách Thái hậu không phải là một vị trưởng bối tốt, không đáng được tôn trọng,.
Dần dần, bên ngoài sẽ có thêm nhiều lời đồn đại gây bất lợi cho Thái hậu.
-
Bên trong tẩm điện, Vân Nhược Linh đang cầm ống nghe, giúp Thái hậu nghe nhịp tim.
Sở Diệp Hàn đứng ở bên cạnh, lo lắng nhìn Thái hậu.
Nhìn thấy tinh thần Thái hậu ngày càng tốt, sắc mặt hồng hào, ăn ngon ngủ yên, hắn mới yên tâm.
Xem ra Vân Nhược Linh thật sự có năng lực, trước đây hắn đã coi thường nàng.
Sau khi Vân Nhược Linh xem bệnh cho Thái hậu xong, nàng cười nói: "Hoàng tổ mẫu, bệnh tình của người đã ổn định rồi. Từ bây giờ, chỉ cần người uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày đều không ngừng thuốc, trong vòng ba tháng, bệnh lao phổi của người sẽ hết hoàn toàn."
“Nhược Linh, may mà có con, nếu như không có con, xương cốt già nua này của ai gia đã sớm đi rồi.” Thái hậu vui vẻ cầm tay của Vân Nhược Linh, lại lo lắng liếc mắt nhìn Sở Diệp Hàn một cái. “Lúc Diệp Hàn bị ám sát, bị thương nặng cũng nhờ có con, hắn mới có thể đứng ở đây nguyên vẹn không bị tổn hại gì. Nếu như không có con, tính mạng của ai gia và hắn đã khó bảo toàn, con thật sự là tiểu phúc tinh của chúng ta."
Vân Nhược Linh cúi đầu cười: "Hoàng tổ mẫu, đây đều là việc ta nên làm."
Thái hậu ân cần nhìn nàng một cái, sau đó bà quay đầu lại, đau lòng nhìn Sở Diệp Hàn, trong mắt đông lại một vẻ lạnh lùng: "Tấn Vương kia thật sự tâm địa bất chính, ám sát ai gia không thành, lại chạy đến ám sát con, hắn ta thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên!"
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Thái hậu, Sở Diệp Hàn sợ bà ấy nóng giận quá lại sinh bệnh, hắn nói: "Hoàng tổ mẫu, lần này không phải do Tấn Vương, mà là một người khác."
"Người khác? Còn có người muốn hại con sao?" Vẻ mặt Thái hậu vô cùng sợ hãi, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch: "Là ai, con đã tra được chưa?"
"Tạm thời con vẫn chưa tra ra được, con chỉ tìm thấy một số thứ liên quan đến những người trong Thánh Lăng Cung, lần này là do tôn nhi sơ suất mới trúng phải âm mưu của bọn họ, con sẽ không cho họ có cơ hội lần nữa. Xin Hoàng tổ mẫu đừng quá lo lắng. " Sở Diệp Hàn nói.
"Bên cạnh con đều là kẻ thù, khắp nơi đều có nguy hiểm, ai gia làm sao có thể không lo lắng? Xem ra từ nay về sau, các con cần phải chú ý nhiều hơn nữa, đặc biệt là Nhược Linh, bây giờ việc nàng ấy biết y thuật đã được lan truyền khắp nơi. Cây to gió lớn, con là trượng phu của nàng ấy, nhất định phải chú ý bảo vệ nàng, các con ngàn vạn lần không được để xảy ra bất trắc gì nữa, nếu không ai gia sẽ không thể chịu đựng được." Thái hậu lo lắng nói.
“Xin Hoàng tổ mẫu yên tâm, con sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt, cũng sẽ tự bảo vệ chính mình.” Hắn cũng sẽ khiến cho tất cả những kẻ đã hãm hại hắn đều phải trả giá!
Nhìn thấy Sở Diệp Hàn nói sẽ bảo vệ Vân Nhược Linh, Thái hậu lập tức vui vẻ đưa mắt nhìn hắn một cái, trong lòng bà ấy cũng âm thầm gật đầu.
Xem ra tình cảm của đôi phu thê này đang tiến triển rất tốt, Sở Diệp Hàn thường ngày lạnh lùng, nay đã nói sẽ bảo vệ Nhược Linh.
Vân Nhược Linh hoàn toàn không để tâm đến những lời nói của Sở Diệp Hàn, nàng biết rõ hắn chỉ đang diễn trò trước mặt Thái hậu để trấn an người mà thôi.
Vì vậy, vẻ mặt của nàng vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này, Tuyết ma ma bước vào.
"Thái hậu, nô tỳ đã từ chối phu thê Tấn Vương, nhưng hai người họ vẫn không chịu rời đi, vẫn đứng bên ngoài, nói rằng nhất định phải đợi đến khi gặp được người mới chịu đi khỏi." Tuyết ma ma vừa bước vào đã tức giận nói.
Vẻ mặt Thái hậu lập tức trở nên tối sầm: "Hai kẻ không nên thân này, ai gia không muốn nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng nguyện ý đứng, cứ để bọn chúng đứng, ngươi đừng để ý đến."