Vừa thấy Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn.
Người này rõ ràng khi đứng giữa khung cảnh hoa đào đỏ thắm nở rộ trong tuyết trắng trở nên rất nổi bật, hắn trông vô cùng đẹp trai nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác rất lạnh lùng.
Nói cách khác, hắn đẹp tới mức dù là người hay thần tiên cũng đều cảm thấy ghen tị, khiến nàng chỉ muốn đấm vào khuôn mặt đó của hắn.
Nàng tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Sở Diệp Hàn, sao lúc nãy ngươi lại muốn gây chuyện? Ngươi không thích ta, tính cách của chúng ta cũng không hợp nhau, sao ngươi cứ nhất quyết muốn giam cầm ta? Ngươi đồng ý để ta hoà ly không được sao? Ngươi nói xem, trước đây ta từng cứu ngươi một mạng, giờ ngươi cũng nên trả ơn ta mới phải, đồng ý nguyện vọng này của ta được không?”
Sở Diệp Hàn mỉm cười lạnh lùng đi về phía Vân Nhược Linh, đôi mắt hắn giống như hoa anh đào tháng ba: “Bổn vương vì cứu ngươi nên mới bị thương, ngươi cũng từng cứu ta một mạng, vậy coi như công bằng, bổn vương không nợ ngươi gì cả.”
Tối hôm đó nếu không phải vì bảo vệ nàng chắc chắn hắn sẽ không bị thương.
Vân Nhược Linh không dám tin những gì hắn vừa nói, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, giận dữ nói: “Sớm biết sẽ có ngày này lúc đó ta đã không ngu ngốc đi cứu ngươi, cứ để ngươi tự sinh tự diệt cho xong.”
Nàng cứu người nhưng cuối cùng hoá ra lại cứu sống kẻ thù của mình.
Sở Diệp Hàn cười nhạo: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, nếu như ngươi không cứu bổn vương thì cũng chỉ có con đường chết.”
“Thà cùng ngươi xuống chầu Diêm Vương còn hơn phải chịu cảnh bị giam cầm như bây giờ. Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, chẳng trách ngươi lại muốn đi vào cung với ta, hoá ra mục đích của ngươi là đợi đến lúc này.” Vân Nhược Linh nói đến đây đột nhiên nói: “Còn nữa, chuyện ta muốn hoà ly với ngươi chỉ có nha đầu trong phòng ta biết, còn ngươi, tại sao lại biết được chuyện này?”
Nàng đã biết có người phản bội mình?
“Bổn Vương không biết chuyện ngươi muốn hoà ly với bổn vương, lúc nãy bổn vương chỉ căn cứ vào tình hình để đoán thử thôi.” Sở Diệp Hàn cảm thấy hắn vẫn nên bảo vệ tốt người của mình.
“Ngươi thực sự không biết trước chuyện này sao?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nheo mắt lại, nhìn về phía Sở Diệp Hàn nói.
“Còn thật hơn vàng nữa kìa, lúc nãy Hoàng thượng cũng đã nói rồi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc đề cập chuyện hoà ly, Vân Nhược Linh, chúc mừng ngươi, cả đời này ngươi đừng mong có thể thoát khỏi vương phủ.” Sở Diệp Hàn gian xảo nói.
“Ngươi!”
Vân Nhược Linh nghiến chặt răng, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống đất, nhanh chóng vo tròn một quả cầu tuyết trên mặt đất, tức giận ném vào mặt của Sở Diệp Hàn: “Đồ khốn nạn nhà ngươi, ta căm ghét ngươi.”
Quả cầu tuyết bay thẳng vào gương mặt đẹp đẽ của Sở Diệp Hàn.
Hắn lạnh lùng phủi đi tuyết dính trên mặt, có một ít tuyết đang bắt đầu tan dần.
Dáng vẻ của anh ta không hề chật vật mà ngược lại còn mang một vẻ đẹp thanh khiết, tuyết làm tăng thêm vẻ kiêu ngạo, cô độc và tao nhã của hắn.
Vân Nhược Linh sững sờ, người đàn ông này rõ ràng là có võ công rất cao cường, hoàn toàn có thể tránh được quả cầu tuyết lúc nãy, nhưng tại sao hắn không tránh?
Đột nhiên Sở Diệp Hàn đi về phía nàng, nàng sợ tới mức vội vã lùi về phía sau, nuốt nước bọt nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có qua đây, ta cũng chỉ ném vào người ngươi một quả cầu tuyết, dù sao ngươi cũng là một người đàn ông, lòng dạ không thể hẹp hòi như vậy được.”
Nói xong, nàng sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.
Nàng cho rằng Sở Diệp Hàn muốn đến đánh mình, nhưng không ngờ Sở Diệp Hàn kéo nàng vào lòng rồi ôm nàng thật chặt nói: “Nương tử đừng làm ầm ĩ nữa, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ không đồng ý hoà ly với nàng, nếu nàng đã gả cho ta, ta sẽ hết lòng yêu thương, tôn trọng, bảo vệ nàng, vì vậy nàng cứ yên tâm ở lại Ly Vương phủ.”
“Ngươi nói cái gì?” Nàng vừa nghe thấy từ “nương tử” đã tức giận đến mức lông tóc đều dựng ngược.
Nàng đang định bộc phát sự tức giận trong lòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Nàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Liễu công công dẫn theo Tấn vương và Tô Thường Tiếu đi về phía bọn họ.
Vừa thấy cô và hắn, ba người kia dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng và Sở Diệp Hàn từ đầu đến chân.