Vân Nhược Linh bây giờ đã là người của Sở Diệp Hàn, ngoài mặt thì hòa ly, mê hoặc ông ta xong, nàng và Sở Diệp Hàn sẽ ngấm ngầm liên hệ, cùng nhau hợp mưu làm chuyện lớn.
Sở dĩ bây giờ nàng hòa ly, cốt là để thoát khỏi thân phận quân cờ, muốn rửa sạch hiềm nghi có quan hệ mật thiết với Ly vương.
Mật báo còn nói, kế sách này là do Sở Diệp Hàn và Vân Nhược Linh cùng nhau nghĩ ra, Sở Diệp Hàn làm như vậy là để đưa Vân Nhược Linh ra khỏi Ly vương phủ.
Không may hắn xảy ra chuyện gì, còn có thể giữ được thực lực Vân Nhược Linh này.
Chuyện này giống với đạo lý không cho trứng vào cùng một giỏ.
Hành Nguyên đến xem mật báo xong, tức gần chết.
Ông ta không ngờ, quân cờ một tay ông ta bồi dưỡng ra, vậy mà lại bị Sở Diệp Hàn dùng ngược lại.
Tối hôm qua ông ta đọc xong mật báo, tức đến không ngủ được, ông ta rất muốn giết luôn Vân Nhược Linh, nhưng lại sợ bản mật báo là vu oan cho nàng, cho nên đã đợi đến hôm nay.
Kết quả, Vân Nhược Linh thật sự nhắc đến điều kiện hòa ly này.
Lúc này, vẻ mặt ông ta nhìn nàng bỗng trở nên lạnh lẽo, trên người tràn đầy sát khí.
Vân Nhược Linh phát hiện sắc mặt Hành Nguyên đế trở nên âm trầm đáng sợ, trong lòng nhất thời run sợ: “Hoàng thượng, nô tì không có tùy tiện đưa ra điều kiện, điều kiện này là chính đáng…”
Nha!
Sắc mặt Hoàng thượng lại sao lại trở nên đáng sợ đến vậy chứ, giống như muốn giết người vậy.
Nàng muốn hòa ly với Sở Diệp Hàn, chuyện này có gì đáng để tức giận đùng đùng đến vậy?
Vân Nhược Linh còn chẳng hay biết gì, nàng vốn không biết mình bị người ta bán đứng rồi, trước đó nàng còn vừa háo hức vừa vui mừng.
Chỉ nháy mắt, hiện thực đã khiến nàng ủ dột như đưa đám.
Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Vân Nhược Linh, trong lòng Sở Diệp Hàn không nhịn được cười thầm, đấu với hắn, nàng còn non lắm.
Hành Nguyên đế tức giận nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, nàng càng muốn hòa ly cùng Sở Diệp Hàn, ông ta càng không đồng ý.
Ông ta tuyệt đối không để gian kế phu thê họ thành công.
Sở Diệp Hàn muốn bảo vệ Vân Nhược Linh, muốn để nàng rời khỏi phủ, kiếp sau đi.
Ông ta tức giận nói: “Làm càn! Vân Nhược Linh, chuyện hôn nhân là do lệnh cha mẹ, lời mai mối, sao có thể xem như trò đùa? Huống hồ, hôn nhân của các ngươi là do trẫm đích thân phê chuẩn, các ngươi mới thành thân được mấy ngày, ngươi đã muốn hòa ly rồi? Trẫm không cho phép!”
Vân Nhược Linh giật mình, gần đây hoàng đế luôn vui vẻ hòa nhã với nàng, sao thay đổi nhanh vậy?
Nàng cắn môi, vẻ mặt hơi uất ức: “Hoàng thượng, không phải người nói, chỉ cần không phải là điều kiện không chính đáng, nô tì đều có thể tùy ý đưa ra sao? Nói thật, nô tì ở Ly vương phủ, không được sủng ái, vương gia cũng vô cùng lạnh nhạt với nô tì, chỉ sủng tiểu thiếp trong phủ, nô tì ở trong thật sự rất nhàm chán, người có thể thương xót cho nô tì hòa ly với ngài ấy được không.”
Hành Nguyên đế thoáng sửng sốt.
Đây là thực sao?
Mật báo đó rõ ràng nói, Vân Nhược Linh đã quy hàng Sở Diệp Hàn, thành người của hắn, hai người vô cùng ân ái, sao nàng lại có thể nói thế được?
Thấy vậy Sở Diệp Hàn đột nhiên bước tới, ôm eo Vân Nhược Linh, nhìn nàng đầy trìu mến: “Nương tử, nàng còn đang giận vi sao? Đêm qua vi phu chẳng qua chỉ uống canh của Nguyệt trắc phi, vi phu có thể thề với nàng, giữa ta và Nguyệt trắc phi không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, bọn ta trong sạch, vi phu chỉ yêu một mình nàng.”
What?
Vân Nhược Linh không dám tin nhìn Sở Diệp Hàn.
Lời này của hắn là có ý gì?
Làm gì mà nhìn nàng như nhìn người tình thế?
Còn nữa, hắn gọi nàng là nương tử, cái này cũng ghê răng quá rồi.
“Ngài nói linh tinh gì vậy? Ta nào có tức giận với ngài? Ta cũng đâu có biết đêm qua ngài uống canh gà với Nguyệt trắc phi đâu.”
Nói đến đây, Vân Nhược Linh đột nhiên phản ứng lại, Sở Diệp Hàn cố ý làm như vậy, một chiêu này của hắn quá hèn hạ.