Hắn ta tức giận đến mức mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ly Vương phi có ý gì? Ý của ngươi là, bổn Thế tử lớn lên giống nữ nhân?”
Một đại nam nhân như hắn ta, ghét nhất là người khác nói như vậy.
Vân Nhược Linh sửng sốt, nàng cứu hắn ta một mạng, chẳng qua chỉ muốn hắn ta đưa nàng đi một đoạn, vậy cũng không quá đáng gì mà nhỉ?
Nàng liếc mắt đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu không ngươi hỏi Mạch Lan xem, hỏi hắn ngươi lớn lên có giống nữ nhân không.”
Mạch Lan ở bên cạnh phụt cười, nhỏ giọng bổ sung thêm: “Là rất giống, nhưng ý của Vương phi là, nói Thế tử đẹp, đây là lời khen ngợi, mong Thế tử đừng để ý.”
Tô Thất Thiếu là một tên tiểu nhân có thù tất báo, vẫn là đừng đắc tội hắn ta thì tốt hơn.
Tục ngữ nói, thà đắc tội quân tử, chứ không nên đắc tội với tiểu nhân.
Ly Vương phủ bọn họ không sợ Tô phủ, nhưng cũng không thể hiện rằng có thể tùy ý đắc tội với người của Tô phủ.
Người đi ra từ Tô phủ, đều là những con rắn độc giết người không thấy máu.
Tô Thất Thiếu tức giận trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái, nếu là ngày thường, người khác dám nói hắn ta như vậy, hắn ta đã trả thù nàng rồi.
Nhưng nàng là ân nhân cứu mạng của hắn ta, hắn ta không thể làm như vậy.
Hắn đành phải nói: “Nể mặt ngươi là nữ nhân, được rồi, ngươi lên đi, ta đưa ngươi đi một đoạn.”
Mạch Lan thấy thế, tròng mắt đã suýt chút nữa rơi xuống mặt đất.
Trời có mưa máu à? Tô Thất Thiếu vậy mà lại đồng ý đưa Vương phi đi, hắn ta không phải rất chán ghét Vương phi sao?
Thấy Tô Thất Thiếu đồng ý, Vân Nhược Linh cũng không xấu hổ, nàng tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay của Tô Thất Thiếu, rồi chuẩn bị leo lên ngựa.
Đúng lúc này, phía sau đám người kia, đột nhiên xuất hiện một người một ngựa cao to chạy nhanh về phía này.
Vân Nhược Linh nhìn kỹ, chỉ thấy người đến vậy mà lại là Sở Diệp Hàn.
Chỉ thấy Sở Diệp Hàn đầu đội ngọc quan, trên người mặc một bộ áo gấm màu trắng, đang cưỡi một con ngựa mạnh mẽ màu trắng, thúc chạy về phía bọn họ.
Bộ dạng thúc ngựa chạy như bay kia, ánh vàng lấp lánh, rực rỡ lóa mắt, thật giống như vương tử cưỡi ngựa trắng vậy.
Hắn vừa thúc ngựa đến đây, con ngựa chạy qua bên cạnh Vân Nhược Linh, hắn đột nhiên mạnh mẽ duỗi tay, một tay kéo Vân Nhược Linh lại đây, hơn nữa lạnh lùng kéo một cái, đã ôm Vân Nhược Linh lên ngồi xuống trong lòng ngực hắn
Lúc này, hắn mới lạnh lùng “Hừ” một tiếng, con ngựa nháy mắt dừng lại.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía Tô Thất Thiếu, lại liếc nhìn Vân Nhược Linh trong lòng mình một cái: “Các ngươi đang làm cái gì?”
Tô Thất Thiếu cũng trả lại Sở Diệp Hàn một ánh mắt kiêu ngạo khó thuần, người khác sợ Sở Diệp Hàn, nhưng hắn ta thì không.
Sở Diệp Hàn là một đại tướng quân tài giỏi có một không hai, nhưng hắn ta cũng là một hỗn thế đại ma vương.
Vân Nhược Linh sợ Sở Diệp Hàn và Tô Thất Thiếu đánh nhau ở bên đường, vội vàng nói: “Xe ngựa bị chặn đường, ta sắp muộn giờ vào cung diện thánh rồi, cho nên chuẩn bị bảo Tô thế tử đưa ta đi một đoạn.”
“Các ngươi quen thuộc lắm sao? Hơn nữa, ngươi đã thành thân, sao có thể để nam nhân khác đưa đi? Bổn vương tự đưa ngươi đi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói xong, kéo dây cương, lại liếc mắt cảnh cáo Tô Thất Thiếu một cái, rồi thúc ngựa rời đi.
Tuấn mã chạy nhanh như bay, cuốn cát vàng bay lên đầy trời.
Tô Thất Thiếu há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc sững sờ đứng đó, hắn ta vậy mà lại bị Sở Diệp Hàn cảnh cáo?
Hắn ta đã làm cái gì hắn đâu?
Chẳng qua chỉ là một nữ nhân xấu xí thôi mà, hắn ta mới không có hứng thú.
Trong lòng hắn ta, chỉ có tiên nữ của hắn ta thôi.
Mạch Lan buồn bực thở dài, Vương gia thật là, Vương phi muốn hòa ly với hắn, hắn vậy mà lại chủ động đưa nàng đi.
Chẳng lẽ Vương gia không để bụng Vương phi một chút nào sao?
Trên ngựa là bóng dáng của một đôi phu thê, đang chạy nhanh trong hoàng thành.
Con ngựa rất nhanh đã đi qua hẻm nhỏ, chạy nhanh về hướng hoàng cung.