"Đúng, ta không đồng ý, đây chính là thái độ của ta." Vân Nhược Linh nhíu mày đầy kiêu ngạo, lạnh lùng nói.
Trưởng Công chúa tức khắc tức giận đến đau ngực, nàng ta ôm ngực, cả giận nói: "Ngươi đang tính toán chuyện gì? Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhi không được cưng chiều của nhà quan, còn bổn cung là cành vàng lá ngọc, biết bao nhiêu người ước được làm việc cho bổn cung, ngươi là cái thá gì? Làm việc cho bổn cung là vinh hạnh của ngươi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn Trưởng Công chúa: "Công chúa, ngươi không có đáp án mà người muốn thì trở mặt à? Mệt cho ta còn tưởng người thật sự muốn đối xử tốt với ta, thì ra chỉ cần ta không đồng ý với yêu cầu của người thì người sẽ trở mặt ngay. Người đúng thật là vô tình mà."
Bây giờ nàng cảm thấy thật may mắn, nàng đã không đồng ý với Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa này y hệt như một con sói mắt trắng, không thể giúp được.
Vả lại, tính cách của Công chúa vừa cố chấp vừa ngang ngược, còn liên hợp với Nam Cung Nguyệt đến gây rắc rối với nàng, nàng cũng không muốn giữ lại một quả bom hẹn giờ như vậy ở bên người.
"Ngươi, ngươi, đây là thái độ nói chuyện của ngươi với bổn cung? Bổn cung tới tìm ngươi là đang để mắt đến ngươi, ngươi đừng tự cho là đúng!"
Vân Nhược Linh nghĩ rằng, Trưởng Công chúa này sẽ làm tổn thương người khác, mà cách tổn thương đối với từng người còn không giống nhau.
Quả nhiên là nữ nhân bước ra từ cung đấu.
Thật lợi hại.
Nàng lạnh lùng nhíu mày, trên người tràn đầy uy nghiêm không cho người khác động vào của một vị Vương phi, nàng trầm giọng nói: "Nếu chúng ta không nói chuyện được đến nơi đến chốn thì cũng đừng lãng phí thời gian của nhau. Người đâu, tiễn khách."
Nói xong, nàng xoay người, lạnh lùng phất tay áo, dáng dấp bình tĩnh khí phách, vô cùng anh tuấn.
Từ trước đến nay, cả đời này của Trưởng Công chúa chưa bao giờ bị người ta đuổi đi, cho dù là ở trong hoàng cung cũng không có ai dám làm như vậy với nàng ta.
Thật không ngờ, vậy mà hôm nay lại bị nữ nhân này xua đuổi.
Nàng ta tức giận đến run rẩy cả người, sắc mặt từ trắng chuyển thành đen, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt khi bị đệ tức đuổi đi.
Trong mắt nàng ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, oán hận nói: "Vân Nhược Linh, ngươi đừng vội hài lòng, ngươi chờ đấy, rồi sẽ có ngày ngươi phải khóc!"
Nói xong lời hung ác đó, nàng ta lạnh lùng phất tay áo, động tác còn lớn hơn Vân Nhược Linh, muốn vượt qua Vân Nhược Linh.
Lúc này, nàng ta mới kiêu căng ngẩng cao đầu, lạnh lùng đi ra ngoài.
Mai cô cô thấy thế thì đi đến, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Nhược Linh một cái, giọng nói tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục vậy: "Vương phi, bây giờ ngươi thật sự rất quá đáng, Vân gia các ngươi nợ Tiên đế một mạng, đây là cơ hội để Công chúa tha thứ cho ngươi, không ngờ ngươi lại không biết quý trọng."
"Mai cô cô, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện ư?" Vân Nhược Linh nhíu mày, lạnh giọng: "Lại nói, đó là ân oán giữa cha ta và Tiên đế, đâu có liên quan gì đến ta? Đầu năm nay tội liên đới rất phổ biến à? Rất phổ biến việc áp đặt một lỗi lầm vốn không thuộc về người khác lên đầu người đó ư? Rồi lại cho người tạo áp lực, dùng phương pháp trái với đạo đức để bắt người khác làm việc cho mình à?"
"Ngươi, ngươi thật sự là nhanh mồm nhanh miệng,Vương phi, nếu như ngươi có bản lĩnh thì ngồi vị trí Vương phi này cho thật vững, đừng để ngày nào đó rớt đài thì lại khóc đấy." Mai cô cô u ám uy hiếp xong thì nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Nương nương, Mai cô cô thật quá đáng, rõ ràng là bọn họ uy hiếp người trước, không ngờ lại dám nói với người như vậy." Từ lúc đứng bên ngoài thì Thu Nhi và Tửu Nhi đã nghe thấy cuộc tranh chấp bên trong.
Các nàng thấy Vương phi bị ức hiếp thì tức giận tiến vào.
Còn may là vừa nãy Vương phi rất lợi hại, nói hai ba câu đã khiến Trưởng Công chúa cứng họng không nói gì được.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng tràn đầy cảm giác không lành: "Không sao, đừng để ý đến bọn họ là được, ta không chấp nhặt với các nàng."