Cuối cùng, Nam Cung Nguyệt vẫn đỏ vành mắt đi ra khỏi thư phòng.
Trông dáng vẻ này của nàng ta, Mạch Lan đã biết nàng ta không thực hiện được, Vương gia không chịu chạm vào nàng ta.
Phi Nguyệt Các.
"Nương nương, vừa nãy Tô Thanh lén cho người vội vàng đến truyền lời với em, nói bệnh tình của Thế tử nhà họ đã khôi phục hoàn toàn, Thế tử lại khỏe mạnh như lúc trước khiến Bạch thị và Tô Trạm sắp tức chết rồi. Tô Thanh sai người đưa một phần lễ vật đến, nói là chút tấm lòng nho nhỏ của hắn ta muốn gửi cho người." Thu Nhi bước vào Phi Nguyệt Các, đang cầm một hộp lễ vật nhỏ trong tay.
Vân Nhược Linh không nghĩ rằng Tô Thanh này chỉ là một hạ nhân, không ngờ lại hiểu lễ nghĩa như vậy.
Còn hiểu lễ hơn Tô Thất Thiếu kia.
Lúc trước Tô Thất Thiếu tích tụ một cục máu đông trong lồng ngực nên hơi gầy yếu, chỉ cần phun ra cục máu đông đó rồi ăn uống ngon miệng thì bệnh tình sẽ tốt lên.
Không nghĩ tới lại tốt lên nhanh như vậy, đúng là tố chất thân thể của nam nhân trẻ tuổi rất mạnh.
"Ngươi mở ra đi." Vân Nhược Linh nói.
Thu Nhi gật đầu, chậm rãi mở hộp lễ vật kia ra ngay trước mặt Vương Phi và bốn đại nha hoàn.
Vừa mở ra, khi mọi người nhìn thấy thứ bên trong thì đều hơi cảm động.
Bởi vì bên trong có rất nhiều bạc vụn, bạc này có lớn có nhỏ không đồng đều, vừa nhìn đã biết đây là tiền riêng mà Tô Thanh tích trữ.
Không ngờ hắn ta vậy mà lại lấy tiền riêng của chính mình để thay Tô Thất Thiếu cảm ơn Vương Phi.
Lễ này tuy nhẹ nhưng tấm lòng lại nặng.
"Nương nương, đây không phải là tiền riêng đại ca Tô Thanh tích trữ đấy chứ? Nhìn đống bạc vụn này cũng thấy được hắn ta để dành tiền cũng không dễ dàng gì, nếu chúng ta không cần thì trả lại cho hắn ta vậy." Thu Nhi nói.
"Không cần đâu, nếu hắn ta đã đưa đến thì sẽ không có ý muốn nhận lại. Thu Nhi, các ngươi phân phát bạc đi, dù sao cũng không có bao nhiêu. Mấy ngày nay các ngươi chăm sóc Vương gia đã rất vất vả rồi, đây là phí vất vả cho các ngươi."
Mấy ngày gần đây đều là Thu Nhi dẫn theo bốn đại nha hoàn bận rộn tới lui chăm sóc Sở Diệp Hàn ở Tinh Thần Các. Ai bảo Tinh Thần Các rộng lớn như vậy lại chỉ hạ nhân nam, không có một nha hoàn nào chi?
Mấy gia đinh này làm việc thì nàng lo lắng không được chu đáo, đành để Thu Nhi các nàng đi.
Nàng chỉ mở miệng sai bảo, ngoại trừ thay thuốc thì cũng không làm gì khác.
Cho nên nàng cảm thấy mấy người Thu Nhi đã rất vất vả, nên được thưởng.
Ai ngờ Thu Nhi lại nói: "Nương nương, đây là tấm lòng Tô Thanh đưa cho người, chúng nô tỳ không thể nhận. Huống chi người cũng không có bạc trên người, người còn phải lo lễ nghĩa tới lui với mấy người Triệu Vương phi, đều phải tiêu tiền, người không có bạc bên người thì làm sao được."
Vân Nhược Linh cười khẽ: "Đồ ngốc, ngươi đã quên ta là Vương phi của Vương phủ à, ta cần bạc thì trực tiếp đến công trung lấy là được. Lần trước lễ vật mà Triệu Vương phi đưa cho ta đáng giá không ít bạc, ta không nghèo thế đâu."
Thu Nhi không biết làm sao, chỉ cúi đầu đứng đấy.
Thì ừ, Vương phi nhà nàng ấy nói đúng, Vương phi không nghèo, người là chính phi của Ly Vương phủ, người cực kỳ giàu có được chưa.
Vân Nhược Linh đưa tay xoa đầu tiểu nha đầu vài cái, vẻ mặt cưng chìu nói: "Nơi này cũng không có bao nhiêu bạc đâu. Sắp đến Tết rồi, các ngươi cầm đi, hơn nữa đến lúc đó Vương phủ còn phát tiền tiêu vặt hằng tháng cũng có thể đưa cho người nhà các ngươi nhận về, để họ trải qua một năm tốt đẹp."
Vân Nhược Linh biết trong nhà mấy người Thu Nhi đều rất nghèo, mỗi ngày trôi qua đều rất gian nan.
Nếu không nghèo, các nàng cũng không bán mình làm nô.
Thu Nhi và bốn đại nha hoàn vừa nghe đều cảm động nhìn Vân Nhược Linh: "Nương nương, người đối xử với chúng em thật tốt."
Các nàng ấy đến Vương phủ lâu như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của chủ tử.
Đương nhiên, trước kia Vương phủ không có nữ chủ nhân, chỉ có một Vương gia tôn quý thôi.