Vân Nhược Linh cười nhạt. Chẳng phải ý của Nam Cung Nguyệt chính là nàng phải dùng đến thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ kia mới có thể chữa khỏi cho Sở Diệp Hàn sao?
Vốn dĩ nàng ta không hề công nhận y thuật của nàng.
"Nàng ta không hề dùng thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ." Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Khuôn mặt Nam Cung Nguyệt lại cứng đờ, nụ cười tươi như hoa trên mặt lập tức tắt ngúm, giống như lớp băng trên hồ nước bị nứt ra vậy: "A, sao tỷ tỷ lại không dùng thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ mà Hiền Vương đưa cho vậy? Nghe nói thuốc này có hiệu quả rất tốt, thật sự là không dùng sao?"
"Ta cũng đâu phải không có thuốc, sao cứ nhất thiết phải dùng thuốc của ông ấy? Nếu Vương gia khoẻ rồi thì sau này chỉ cần chú ý thay thuốc là được, ta cáo lui trước." Vân Nhược Linh nói xong, cúi đầu hành lễ với Sở Diệp Hàn rồi đi.
Trước mặt mọi người, nàng vẫn nên biết lễ nghi một chút, để tránh có kẻ soi mói.
Sở Diệp Hàn nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt thâm trầm.
Nam Cung Nguyệt thấy thế, sắc mặt trở nên âm u đáng sợ, ánh mắt tràn ngập sự đố kỵ.
Ban đêm, Sở Diệp Hàn đang ở thư phòng xử lý quân vụ tồn đọng mấy ngày qua, Nam Cung Nguyệt cô ý trang điểm thật đẹp, còn mặc một chiếc sa y khêu gợi bên trong rồi mới khoác áo choàng lông cáo màu trắng bên ngoài, nàng ta đi tới cửa thư phòng.
Chiếc sa y quấn quanh cơ thể hoàn mỹ của Nam Cung Nguyệt đẹp đến mê người.
Lần này, nàng ta không đưa Thuý Nhi đi cùng mà lại là Đan Nhi bị thương nay đã khoẻ lại.
Lần trước Thuý Nhi đến xoa bóp cho Sở Diệp Hàn đã nảy sinh tâm tư không nên có, lúc trở về đã bị Nam Cung Nguyệt tát cho một bạt tai, còn mắng nhiếc thậm tệ, sau đó giáng chức nàng ta từ nha hoàn nhị cấp xuống nha hoàn tam cấp, cho ra quét rác ở ngoài.
Sau khi vết thương của Đan Nhi tốt lên nhiều, Nam Cung Nguyệt lại trọng dụng nàng ta.
Đan Nhi bưng một chén canh gà còn nóng hổi, hai người vừa bước vào thư phòng thì nhìn thấy Mạch Lan đang canh giữ ở đó.
"Phu nhân, Vương gia đang bận, không biết khuya thế này người đến tìm Vương gia có chuyện gì quan trọng?" Hiện giờ Mạch Lan đã quá chán ghét Nam Cung Nguyệt rồi.
Vừa nhìn thấy nàng ta, đã vội vàng tiến lên ngăn lại.
"Mạch thị vệ, ta nấu một chén canh gà cho Vương gia. Vương gia vẫn đang bị thương, nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng, uống canh gà sẽ giúp dưỡng thương. Phiền ngươi vào trong nói với ngài ấy một tiếng." Nam Cung Nguyệt ôn hoà nói.
Mạch Lan gật đầu qua loa, sau đó đi vào trong bẩm báo cho Sở Diệp Hàn.
Dù gì thì giờ Nam Cung Nguyệt cũng là người được Vương gia sủng ái. Nếu như hắn không vào bẩm báo, Vương gia sẽ quở trách hắn.
Rất nhanh sau đó, Mạch Lan trở ra, nhàn nhạt nói: "Vương gia mời phu nhân vào trong."
Nam Cung Nguyệt gật đầu mỉm cười, sau đó nhấc váy đi vào bên trong.
Lúc bước vào cửa, ánh mắt nàng ta sắc lạnh liếc qua Mạch Lan. Nàng ta luôn cảm thấy thái độ của Mạch Lan đối với mình rất tệ, không hề tôn kính giống như với Vân Nhược Linh.
Chẳng lẽ lúc hắn bị trúng tên được Vân Nhược Linh trị thương cho mà giờ hắn trở thành người của nàng ta?
Nam Cung Nguyệt đi vào trong, thấy Sở Diệp Hàn đang cúi đầu viết chữ, hình như là đang viết công văn.
Nàng ta khẽ giọng: "Vương gia, chàng vất vả rồi."
"Nguyệt Nhi." Sở Diệp Hàn buông bút lông đứng dậy, nhìn Nam Cung Nguyệt đầy yêu thương: "Bên ngoài lạnh như vậy, nàng không ở phòng nghỉ ngơi mà qua đây làm gì?"
"Ta lo cho sức khoẻ của chàng, còn cố ý nấu canh gà nhân sâm cho chàng bồi bổ, với lại ta cũng nhớ chàng." Nam Cung Nguyệt nói xong bèn nhào vào lồng ngực Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn ôm chặt nàng ta, hắn cảm thấy cơ thể nữ nhân trong lòng hắn vừa mềm mại vừa thơm mát. Thế nhưng đột nhiên hắn lại nhớ đến khuôn mặt của Vân Nhược Linh.
Nam Cung Nguyệt thân mật tiến sát gần Sở Diệp Hàn, nàng ta liếc mắt đưa tình với hắn, đôi mắt trong như nước mùa thu, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, đôi môi màu hồng đào khẽ cong, dáng vẻ vô cùng quyến rũ: "Nào, để ta đút canh gà cho chàng."