"Được rồi, ngươi đừng ở đây nói nhảm nữa. Phu nhân, nàng đừng để ý hắn, chúng ta đi thôi." Tô Minh tức giận nắm tay Bạch thị rời đi.
Vừa đi ông ta vừa phân phó với đám hộ vệ: "Các ngươi cũng đừng để ý đến hắn nữa, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, chờ hắn chết rồi thì báo cáo lại với ta."
Ngoài miệng ông ta nói như vậy nhưng trong lòng thì run rẩy dữ dội.
Ông ta và đứa con này, thật sự phải đi đến bước đường này sao?
...
Hai ngày kế tiếp, Bạch Thị và Tô Minh nhẫn tâm không để ý đến Tô Thất Thiếu, ngay cả Vân Nhược Linh cũng không xuất hiện.
Hạ nhân trong Tô phủ đều cảm thấy ngay cả phu nhân luôn luôn yêu thương thế tử nhất cũng không còn quan tâm đến hắn ta nữa, lần này hắn ta xong đời thật rồi.
Cho nên bọn hạ nhân cũng bắt đầu đối xử bạc bẽo với thế tử.
Mọi người đều chờ cái tên thế tử này tắt thở, vậy thì từ nay trên thế giới sẽ không còn bá vương nào nữa.
Trong Khanh Trần Các hết sức lạnh lẽo, trừ mấy nha hoàn trước kia phục dịch ở bên ngoài thì những người khác đều bị đánh, bị bán đi hết rồi.
Khanh Trần Các từng ồn ào náo nhiệt, rầm rộ oanh liệt giờ đây đã không còn nữa.
Có tin đồn nói hai ngày thế tử mới ăn một chén cháo, bọn nha hoàn còn ép phải đổ đi, hắn ta đói đến mức chỉ còn da bọc xương, đầu óc choáng váng bất tỉnh chắc hắn ta cũng sắp chết đến nơi rồi.
Thấy vậy, Bạch Thị lặng lẽ kêu gọi mọi người chuẩn bị tang sự cho Tô Thất Thiếu.
Bạch Thị cực kỳ vui mừng, cuối cùng thì Tô Thất Thiếu cũng sắp chết.
Hắn ta vừa chết, cái ghế thế tử đương nhiên sẽ là của Trạm Nhi nhà bà ta. Còn về những nhi tử khác, không một ai có thể tranh giành với Trạm Nhi đâu.
Nhờ vào Trạm Nhi bà ta sẽ có thể mẹ quý nhờ con.
Không có Tô Thất Thiếu, Tô Trạm sẽ là trưởng tử, thế tử duy nhất của Trung Dũng Công phủ.
"Nương, người nhìn xiêm áo của con này, mũ thế tử nữa, người thấy sao?" Tô Trạm mặc y phục thế tử màu đỏ thêu viền vàng, trên đầu đội mũ thế tử màu đỏ, ngang hông hắn ta mang đai ngọc màu đỏ thắm chỉ có thế tử mới xứng mang bên mình, gương mặt hắn ta tràn đầy đắc ý đi vào.
Bạch Thị nhìn một cái nhất thời kích động vui mừng ra mặt. Bà ta đi lên phía trước, sờ y phục thế tử trên người nhi tử, gương mặt tươi cười nói: "Trạm Nhi, con mặc y phục thế tử thật là đẹp. Từ nay về sau, con chính là thế tử của Trung Dũng Công phủ, tước vị của cha con sẽ là cha truyền con nối, ông ấy sẽ truyền lại cho con, con lại truyền lại cho nhi tử của con, đời này của con không cần phải lo nữa rồi."
Tô Trạm vui mừng, mặt mày hớn hở, ánh mắt hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Khanh Trần Các, trên gương mặt vốn cung kính và nho nhã trở nên âm u khát máu.
"Nương, người và con đã bày mưu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng khiến cho Tô Khanh Trần phải chết. Sau này, Tô phủ chính là thiên hạ của người và con. Không có Tô Khanh Trần, những kẻ khác đều không đáng sợ." Tô Trạm thâm độc nói.
Nếu ai dám tranh giành vị trí thế tử với hắn ta, hắn ta nhất định sẽ không để đối phương sống yên thân.
Vị trí thế tử chỉ có một, đại biểu cho vị trí tôn quý mấy đời mà vô số người đều phải tranh giành đến bể đầu để cướp lấy.
Thắng làm vua thua làm giặc. Hắn ta chiến thắng rồi, hắn ta chính là thế tử duy nhất. Đám nhi tử của Tô phủ, cùng lắm cũng chỉ có được một chút gia sản, sống một cuộc sống bình thường thôi.
Bạch Thị cười lạnh nói: "Đúng vậy, bây giờ ngay cả phụ thân con cũng không quản hắn nữa. Ly vương phi cũng không tới đây, là kết quả do hắn tạo nghiệt mà ra. Ta thấy hắn không chống đỡ được mấy ngày nữa đâu, chúng ta đến tiễn hắn một chút đi."
Tô Trạm tiến đến gần Bạch Thị, nham hiểm cười nói: "Nương, hắn có ngày hôm này chẳng phải là công lao của người sao? Nhờ có người nuông chiều nên hắn mới hư hỏng, bây giờ phụ thân còn tưởng người đối xử với hắn rất tốt nữa kìa."
Bạch Thị cười nói: "Chứ sao, ta là mẫu thân của hắn, ta thay đại phu nhân chăm sóc hắn, có thể không đối tốt với hắn được sao? Do hắn không biết quý trọng ta, bây giờ phụ thân con đã thất vọng đến cực điểm rồi, ngay cả việc sống chết của hắn ngài ấy cũng mặc kệ."