Vân Nhược Linh không thèm quan tâm tới Nam Cung Nguyệt mà nhìn nha hoàn đang chăm chú lau người cho Sở Diệp Hàn, nàng quan sát vết thương chỗ băng gạc của hắn.
Nàng chợt nhận ra tỳ nữ đang lau người cho Sở Diệp Hàn là Thuý nhi, một tỳ nữ khác của Nam Cung Nguyệt.
Vì lúc trước phạm lỗi bị đánh ba mươi đại bản nên Đàm nhi vẫn đang dưỡng thương, vì vậy Nam Cung Nguyệt đành để Thuý nhi từ chỗ Vũ Nguyệt Các của nàng ta để tới hầu hạ.
Cách Thuý nhi lau người cho Sở Diệp Hàn rất kỳ lạ. Động tác của nàng ta rất nhẹ nhàng, bàn tay lướt nhẹ trên người Sở Diệp Hàn giống như đang tẩm quất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đỏ bừng như trái hồng, đôi mắt đen láy nhìn Sở Diệp Hàn tràn đầy tình ý, bàn tay kia còn đặc biệt lau ngực và bụng cho hắn, nhìn mà đã khiến người ta phải máu huyết phun trào.
Nhìn thấy đôi tay của Thuý nhi sắp lau tới chỗ nàng ta không nên lau, một ngọn lửa hừng hực bùng lên trong mắt Nam Cung Nguyệt, nàng ta đột nhiên quát lên: “Thuý nhi, dừng tay lại.”
Thuý nhi bị giật mình hoảng sợ, vội vàng rút tay lại, những người khác cũng bị tiếng hét của Nam Cung Nguyệt làm cho sững sờ.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhướng mày, nhìn Thuý nhi với ánh mắt đầy chán ghét. Vừa rồi hắn ta cảm thấy Thuý nhi hơi quá phận, đang định bảo nàng ta lui xuống thì Nam Cung Nguyệt đã lên tiếng trước.
“Phu nhân, có chuyện gì vậy?” Thuý nhi đỏ bừng mặt, giả bộ hỏi với vẻ khó hiểu. Chuyện này không có chứng cứ nên đương nhiên Nam Cung Nguyệt sẽ không thể nói thẳng những lời trách móc nàng ta được.
Nàng ta cũng không thể nói rằng bản thân phát hiện tay của Thuý nhi không đàng hoàng, muốn sàm sỡ vương gia?
Dù sao, Thuý nhi chỉ đang lau người cho Vương gia thôi, trước khi nàng ta sai Thuý nhi lau người cũng không hề nói chỗ nào có thể lau, chỗ nào không thể lau.
Thấy Vân Nhược Linh nhìn sang, nàng ta vội ho một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng của mình: “Không có gì, ý của ta là nồi canh ta bảo phòng bếp hầm cho vương gia có lẽ đã hầm xong rồi, ngươi lui xuống xem sao đi, ngươi không cần ở đây nữa đâu, để ta lau cho vương gia là được rồi.”
Nàng ta không ngờ tỳ nữ của mình lại dám vọng tưởng tới vương gia, thật là to gan lớn mật mà.
Đợi khi nào có cơ hội, nàng ta nhất định phải đánh cho Thuý nhi một trận nhớ đời để nàng ta từ bỏ những suy nghĩ không nên có ấy đi.
“Vâng, phu nhân.” Thuý nhi nói xong thì nhìn Sở Diệp Hàn với vẻ lưu luyến rồi mới lui xuống.
Nam Cung Nguyệt cầm khăn đang chuẩn bị làm tiếp công việc lau người cho vương gia thay Thuý nhi thì.
“Nguyệt phu nhân, người có rảnh không? Trưởng công chúa ở trong phòng buồn chán nên muốn bảo người đi dạo phố cùng ngài ấy.” Lúc này, Mai cô cô nhũ nương thiếp thân bên cạnh trưởng công chúa bước vào.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt, vội vàng nói: “Được, nhưng mà đợi ta lau sạch người cho vương gia trước rồi mới đi có được không?”
“Ai da, những chuyện lau người thế này cứ để cho tỳ nữ làm là được, trưởng công chúa hiếm khi có cơ hội được xuất cung một lần, ngài ấy rất muốn lên phố đi dạo một lát, người mau đi cùng ngài ấy đi.” Mai cô cô bảo.
Mai cô cô cũng đã không được xuất cung trong nhiều năm giống như trưởng công chúa, bọn họ sợ lần xuất cung này chẳng mấy chốc sẽ bị gọi về cung, vì vậy muốn mượn cớ mua thuốc cho Ly vương để lên phố đi dạo một chút.
Ở đây là Ly vương phủ, nên không có thị vệ trong cung đi theo, vì vậy tất nhiên sẽ chẳng có ai trông chừng bọn họ rồi.
Tạm thời bọn họ được tự do nên muốn lên phố sớm một chút, vậy thì có thể dạo chơi lâu hơn rồi.
Nam Cung Nguyệt do dự một lúc, nàng ta sao có thể bằng lòng để tỳ nữ làm công việc lau người cho vương gia chứ, lỡ như đám tỳ nữ kia lại có suy nghĩ không đứng đắn với vương gia thì phải làm thế nào đây?
“Mai cô cô, hay là cứ chờ ta thêm một lát, ta sợ những tỳ nữ này làm việc không cẩn thận, tay chân vụng về, sợ sẽ đụng trúng vết thương của vương gia.” Nam Cung Nguyệt thuyết phục.