Vân Nhược Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không có nghe ta giải thích chỉ nghe lời nói của các nàng, đây cũng quá bất công rồi?”
“Được, bổn Vương cho ngươi cơ hội giải thích, nếu như không cho bổn Vương một lý do chính đáng, vị trí chủ này sẽ để cho Nguyệt Nhi, ngươi đừng làm nữa.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Vân Nhược Linh cười lạnh, “Ngươi cũng không tin ta, ta vốn không muốn giải thích, nhưng ta cũng không muốn vác cái nồi ngược đãi tiểu thiếp. Lúc trước người hôn mê cần phải tĩnh dưỡng, Nguyệt trắc phi một không ngừng khóc lóc ở đây, cố tình gây rối, ta cùng bọn người Mạch Lan cũng đã nói rồi, ngươi cần tịnh dưỡng không thể quấy nhiễu, bảo nàng ta ở bên ngoài chờ trước. Không ngờ rằng nàng ta càng làm ầm lên với ta, ở trước mặt mọi người khóc sướt mướt lại ôm thân thể ngươi loạng choà loạng choạng, ta sợ nàng ta như vậy sẽ đụng vào miệng vết thương của ngươi, chỉ bảo nàng ta lui xuống trước chờ ngươi tỉnh lại rồi tới. Nhưng nàng ta không nghe nhất quyết phải ôm người khóc, còn nói những lời không may mắn như nếu ngươi tỉnh không lại nàng ta cũng không sống nữa, ảnh hưởng đến tinh thần mọi người, ta sợ nàng ở lại đây sẽ ảnh hưởng ngươi nghỉ người liền sai người đưa nàng đi.”
“Lúc đó ta nói rồi, Trước khi vương gia tỉnh lại, nghiêm cấm Nguyệt trắc phi bước ra Vũ Nguyệt các nửa bước, ý là chỉ cần ngươi tỉnh lại là nàng ta có thể đi ra khỏi Vũ Nguyệt các, nếu như ta không ra lệnh như vậy, nàng sẽ không ngừng ở nơi này la hét ầm ĩ, nếu ảnh hưởng đến người làm thì làm sao? Với tư cách là vương phi và đại phu, ta đương nhiên phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn của ngươi. Việc này bọn người Mạch Lan có thể làm chứng, nếu Vương gia không tin có thể gọi bọn họ tới đối chất.”
Nghe xong Vân Nhược Linh nói, lúc này sắc mặt của Sở Diệp Hàn mới không lạnh như vậy nữa.
Nam Cung Nguyệt bật khóc: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ có thể nói ta như vậy, lúc đó ta chỉ là quá lo lắng cho vương gia, muốn giúp và chăm sóc ngày ấy, ta cũng không hai lòng.”
Trưởng công chúa cũng nói: “Nguyệt Nhi đơn thuần thiện lương nhất, bổn cung hiểu rõ muội ấy nhất, muội ấy tuyệt đối sẽ không cố tình gây sự, có phải ngươi sợ Nguyệt Nhi ở đây sẽ cướp đi danh tiếng và ân sủng của ngươi, cho nên mới mượn cơ hội đuổi Nguyệt Nhi đi?”
Vân Nhược Linh cười lạnh nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến muốn tranh sủng cùng Nguyệt trắc phi, vương gia và Nguyệt trắc phi thật lòng yêu nhau, ta mừng thay cho bọn họ còn không kịp, làm sao có khả năng sẽ cùng nàng tranh giành ghen tuông?”
Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi nổi danh là nữ nhân ghen tị, cũng nổi danh là ái mộ hoàng đệ của ta, ban đầu là người cầu xin Vân thừa tướng, mới gả cho hoàng đệ của ta, lúc hoàng đệ cưới Nguyệt Nhi, ngươi vì đố kị với muội ấy sớm đã bỏ thuốc hạ độc hoàng đệ, cùng đệ ấy viên phòng, sau đó cũng bởi vì không chịu được việc hoàng đệ cưới nữ nhân trong lòng nên nhảy hồ tự sát. Ngươi đều đã làm đến mức này, kết quả bây giờ ngươi lại nói sẽ không cùng Nguyệt Nhi tranh giành ghen tuông, người đang lừa ai?”
Vẫn Nhược Linh nhàn nhạt nhíu mày, “Đó là trước đây ta đần độn không biết nhìn người, sau khi rơi xuống nước ta đã nghĩ thông suốt, dây dưa với nam nhân không yêu ta thì không bằng quên hắn đi, sống tốt cuộc sống của bản thân.”
“A, không biết nhìn người? Hoàng đệ ta vừa không lừa dối tình cảm của người, nhân phẩm cũng không xấu, tại sao lại không biết nhìn người? Rõ ràng là nữ nhân xấu xí như ngươi không xứng với đệ ấy, đệ ấy không nhìn trúng người nên mới không cần ngươi, bây giờ ngươi dát vàng lên mặt mình cái gì? Nói như là nhân phẩm hoàng đệ ta thấp kém, không xứng với ngươi vậy” Trưởng công chúa tức giận nói.
Nàng ta chính là cuồng bảo vệ đệ đệ, nàng ta cùng hoàng đệ sống nương tựa lẫn nhau, hoàng đệ khổ cực từ nhỏ, ai dám nói hoàng đệ thì nàng ta sẽ cùng đối phương liều mạng.
Sở Diệp Hàn nghe được câu không biết nhìn người kia, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.