Ly vương phủ
Sau khi Vân Nhược Linh đi vào tẩm điện, nhìn thấy Sở Diệp Hàn vẫn đang nằm trên giường, hắn bị đâm một lỗ thật lớn ở lưng, như vậy chắc chắn là không thể nằm ngửa để ngủ được. truyện kiếm hiệp hay
Đột nhiên, nàng nghe thấy một tiếng hừ, hắn yếu ớt nằm trên giường, muốn xoay người lại nhưng lại phát hiện ra bản thân không có chút sức lực nào.
Hắn đã rất lâu không được ăn, bây giờ lại rất yếu ớt, đương nhiên là không có sức để xoay người rồi.
Nhìn thấy Sở Diệp Hàn nỗ lực muốn lật người, nhưng lại không thể làm được, sức lực chỉ như muối bỏ bể, Vân Nhược Linh không nhịn được liền cười.
“Ngươi cười cái gì? Còn không nhanh đến đây giúp bản vương lật người?”, ánh mắt sắc bén của Sở Diệp Hàn liếc qua đã thấy Vân Nhược Linh đang cười mình, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Vân Nhược Linh trong lòng nghĩ, hắn cũng có ngày hôm nay.
Ngoài mặt, nàng giả vờ quan tâm đi tới: “Vương gia, thân thể của ngài vẫn còn rất yếu, lại không ăn cơm, cho dù miễn cưỡng lật người cũng không chịu được bao lâu, chi bằng cứ nằm sấp xuống cho đỡ rắc rối.”
Sở Diệp Hàn không muốn nằm sấp, hắn luôn cho rằng tư thế nằm sấp thật là xấu xí, đầu thẳng xuống giường trông như một cái gối nhồi bông, trông như kẻ ngốc ấy, nằm lậu cổ sẽ bị mỏi, hắn mới không đồng ý đâu.
“Bản vương không muốn nằm sấp, người đỡ bản vương lật lại.”, Hắn lạnh giọng nói.
“Được thôi.”, Vân Nhược Linh không thèm chấp hắn, nàng đi lên phía trước, bắt đầu từ từ giúp đỡ hẳn.
Nhìn thấy vậy, Sở Diệp Hàn cũng cố gắng dùng sức để giảm bớt gánh nặng cho Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh chuyển người đến mép giường, từ từ đỡ lấy eo Sở Diệp Hàn, muốn giúp hắn lật người lại, nhưng mà hắn quá nặng, đôi tay mảnh khảnh của nàng không thể đỡ nổi.
Thật không dễ dàng gì, Sở Diệp Hàn dựa vào nàng mới lật được nửa người.
Đột nhiên, vết thương sau lưng hắn rách ra, một trận đau đớn ập đến, thân thể hắn dường như mất đi trọng điểm lại nặng nề ngã xuống giường.
Cú ngã này, cũng kéo theo Vân Nhược Linh yếu ớt ngã xuống giường.
Vẫn Nhược Linh bị đè chặt chẽ, một mùi hương nam tính thoang thoảng phả vào người, nàng trợn tròn mắt: “Ngươi, ngươi đè lên ta rồi.”
Bởi vì nàng quá gây yếu còn hắn lại quá mạnh mẽ nên vừa nãy hắn chỉ xoay người nhẹ một cái đã đè lên nàng rồi, lúc này hai người dựa sát vào nhau khiến cho nàng thật xấu hổ.
Ngay khi Sở Diệp Hàn đè lên Vân Nhược Linh đã lập tức cảm nhận được người phụ nữ này thật mềm mại, khác hẳn những gì hắn tưởng tượng.
Tay hắn không biết đã chạm phải thứ gì, đột nhiên kinh ngạc nói: “Sao lại mềm như bông vậy, ta còn tưởng là phải cứng như đá cơ.”
“Ngươi nói cái gì? Cái tên biến thái này!”, Vân Nhược Linh phát hiện ra bộ phận nào đó của bản thân mình không cẩn thận đã bị hắn sờ trúng, đột nhiên nàng giơ tay lên tức giận tát vào mặt hắn.
Sau khi tát một cái, nàng vội vàng đầy Sở Diệp Hàn ra.
Hắn không ngờ một người phụ nữ nhút nhát như Vẫn Nhược Linh lại dám tát hắn, hắn đã bị trọng thương, không cử động được, vì vậy không thể đánh trả lại nàng, chỉ có thể chịu đựng cái tát này.
Hãn tức giận nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tối đen lại: “Ngươi dám đánh bổn vương? Ai cho ngươi cái gan đó!”
Vẫn Nhược Linh nhìn hắn chằm chắm, trong mắt tràn đầy tức giận: “Ta chưa từng đánh người vô cớ, là do ngươi không biết xấu hổ xàm sỡ ta, ta đương nhiên phải đánh ngươi!”
Vân Nhược Linh nghĩ, nếu không phải bây giờ Sở Diệp Hàn đang bị trọng thương, không đánh lại được nàng, thì nàng cũng không dám đánh hẳn.
Sau khi đánh xong, tay của nàng cũng bị đau rát, nàng thật sự sợ Sở Diệp Hàn sẽ tìm nàng trả thù.
Dựa vào tính cách của nam nhân này, nàng đánh hắn một cái tát, hắn nhất định sẽ không tha cho nàng.