“Xin lỗi nương nương, chúng ta không có phòng bếp nhỏ, mà bây giờ phòng bếp lớn đã đóng rồi. Hơn nữa phòng bếp lớn là do Dung ma ma làm chưởng quản, bà ta sẽ không hầm canh bổ cho người đâu, hôm nay lúc em thu dọn yến tiệc đã lén lút gói mấy chân giò cho nương nương, nương nương có muốn ăn hay không?” Thu Nhi nói.
“Chân giò?” Vân Nhược Linh ghét bỏ nhíu nhíu mày, nàng mới không ăn mấy đồ dầu mỡ như thế.
Nhưng bây giờ nàng bị bệnh rất nghiêm trọng, nếu như không bổ sung thêm dinh dưỡng thì vết thương sẽ chuyển biến xấu.
“Thôi bỏ đi, chân giò thì chân giò vậy, em chọn cho ta mấy miếng nạc đến đây.” Vân Nhược Linh cố nhịn xúc động muốn nôn ra nói.
Rất nhanh Thu Nhi đã đem chân giò mà nàng ấy giấu đến, nàng ấy bưng bát giống như dâng hiến vật quý hiếm vậy, chân giò nóng hôi hổi được đặt trước mặt Vân Nhược Linh: “Nương nương, mấy cái này đều chưa có người ăn qua, là chân giò sạch sẽ, em đã hâm nóng lại rồi, nhân lúc còn nóng người mau ăn đi.”
Vân Nhược Linh sửng sốt: “Là đồ yến tiệc còn thừa sao?”
“Vâng, đây là lúc nô tỳ thu dọn yến tiệc nhân cơ hội mà giấu đi, nương nương yên tâm, mấy vương tôn quý tộc và quan gia thái thái kia bình thường đều đã ăn quen mấy thứ này rồi, người nào cũng ghét chân giò vì quá dầu mỡ, đều chưa động qua chân giò nên nô tỳ mới lấy, đều rất sạch sẽ, người ăn đi.”
Nghe thấy lời nói này của Thu Nhi, Vân Nhược Linh mới gật gật đầu, cắn một miếng thịt chân giò nạc nhỏ, thịt này được hấp rất mềm, vừa vào miệng đã tan, rất ngon.
Tay nghề đầu bếp của vương phủ rất tốt.
Ăn mấy cục thịt xong, nàng phát hiện mình ăn no rồi nên quyết định không ăn nữa.
Bởi vì bây giờ nàng bị thương rồi, đồ ăn thức uống thanh đạm là chính, không được ăn quá nhiều chân giò.
Chính vào lúc này, nàng nhìn thấy Thu Nhi đang nhìn chằm chằm vào chân giò trong tay nàng nuốt nước miếng
Ánh mắt của Thu Nhi rất khao khát, lại rất thèm muốn, nuốt nước miếng, nhìn đến nỗi Vân Nhược Linh có hơi ngạc nhiên: “Thu Nhi, em ăn chưa?”
Thu Nhi hiểu chuyện lắc đầu: “Nô tỳ vẫn chưa ăn, nhưng mà nô tỳ có giấu mấy cái bánh bao, chút nữa nô tỳ sẽ đi ăn.”
“Em không ăn chân giò sao?” Vân Nhược Linh khó hiểu hỏi.
“Nô tỳ không ăn, nương nương bị thương rồi, chân giò để cho nương nương ăn, nô tỳ ăn bánh bao là được.” Thu Nhi ân cần nói.
Vân Nhược Linh liền cảm động, vành mắt của nàng ươn ướt, nàng đưa chân giò trong tay cho Thu Nhi: “Em ăn chút chân giò đi, bồi bổ thân thể, trông em rất gầy.”
“Nương nương, nô tỳ không thể ăn, đây là để bồi bổ thân thể cho người.” Thu Nhi nhanh chóng từ chối.
“Không được, sao em lại không thể ăn chứ, bây giờ em đang ở tuổi lớn, nghe lời, nhanh ăn đi, một mình ta ăn không hết. Nếu mà em không ăn, chỗ chân giò này bị ôi thiu thì chẳng phải là mất nhiều hơn là được sao.” Mặt Vân Nhược Linh nghiêm túc nói.
Nghe được câu này của Vân Nhược Linh, Thu Nhi đã cảm động đến rơi nước mắt. Trước đây nương nương đâu có quan tâm nàng ấy đến thế, trước đây trong mắt nương nương chỉ có vương gia, vốn dĩ là không có bóng dáng của nàng ấy.
Hôm nay lại có thể chia chân giò thượng hạng cho nàng ấy.
Nàng ấy cầm chân giò ở trong tay liên tục gật đầu: “Tạ ơn nương nương, nô tỳ ăn ngay, đây là chân giò không dễ dàng gì mới có được, không thể lãng phí.”
“Nhà mẹ đẻ ta không cho ta bạc làm của hồi môn sao? Sao đến cả một bữa cơm ta cũng không ăn nổi thế?” Vân Nhược Linh thuận miệng nói.
Nếu như có bạc thì mua một đầu bếp, như vậy sẽ không đói bụng nữa rồi.
Thu Nhi ngẩng đầu: “Nương nương, người quên rồi sao, bạc phu nhân cho người đều bị người dùng hết rồi.”
“Hả? Ta dùng hết rồi?” Vân Nhược Linh nhanh chóng lục lại trí nhớ.
—