Sau khi cả ba người Vân Nhược Linh nghe Phong Khánh Dương bày kế thì đều ngưỡng mộ không thôi.
Vẻ mặt của Mạch Liên đầy thán phục: “Tiên sinh vô cùng túc trí đa mưu, quả thực là anh tài cái thế, cách mà ngài nghĩ ra không những nhìn xa trông rộng mà còn xuất sắc hơn người.
Mạch Lan cũng tấm tắc khen: “Tiên sinh thực sự là người kỳ tài xuất chúng có một không hai trên đời này, ngài quả là học sâu biết rộng, học bác uyên thâm, nếu dùng hai cách này chắc chắn sẽ có thể làm chơi nhưng ăn thật.”
Vân Nhược Linh lại há hốc mồm, hô lên một tiếng: “Chết tiệt…”
“..” Cả ba người đều nhìn nàng với vẻ kinh ngạc.
Nàng vội vã họ một tiếng đầy ngượng ngùng: “Trình độ văn chương của ta rất kém nên không nói được như các ngươi, vì vậy chỉ có thể bày tỏ sự kính trọng của ta đối với tiên
sinh bằng một câu “chết tiệt”, thực sự xin lỗi.” “..” Ngay lập tức ba người bọn họ đều cứng miệng.
Phong Khánh Dương nói: “Dùng cách này cũng có thể cứu được Vương phi, nếu chỉ vì muốn cứu được Vương gia mà Vương phi chống lại Hoàng thượng trước mặt mọi người hoặc tự mình đi cứu thì đều sẽ khiến cho Hoàng thượng tức giận, khi đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng ấy. Còn nếu dùng cách này thì Hoàng thượng sẽ sai người tới cầu xin Vương phi đi cứu người, hơn nữa cũng sẽ không trách tội Vương phi.
“Quân sự thật cao siêu.” Vân Nhược Linh giơ ngón tay cái về phía Phong Khánh Dương.
Lúc mới bắt đầu, quả thực nàng muốn tự mình cứu Sở Diệp Hàn để hắn nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng bây giờ, nàng không còn cách
nào khác.
Nàng sẽ cứu hắn một cách âm thầm, nhưng nếu hắn tỉnh lại thì nàng sẽ bảo hắn tiếp tục giả vờ hôn mê để đánh lừa thái y và Hoàng đế. Nàng chữa trị cho vết thương của Sở Diệp Hàn ổn định trước, sau đó đợi Hoàng thượng chủ động bảo nàng cứu hắn.
Phong Khánh Dương suy đi tính lại một hồi rồi nói tiếp: “Nhưng mà cách này rất nguy hiểm, vì vậy nhất định phải thật cẩn thận, càng không được để lộ ra bất cứ sơ hở nào, nếu để Hoàng thượng biết được chúng ta xúi giục lão bách tính chống lại ông ta thì chắc chắn sẽ tính sổ với chúng ta.
“Cho dù chúng ta không làm như thế thì ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, quân sư, cứ quyết định như vậy đi, các ngươi nhanh chóng hành động đi.” Vân Nhược Linh nói.
Sau khi bàn bạc xong với ba người Phong Khánh Dương, Vân Nhược Linh lại tiếp tục đi tới tẩm điện để chăm sóc Sở Diệp Hàn.
Lúc này có rất nhiều người muốn lẻn vào để thăm dò tin tức của hắn, vì vậy nàng nhất định phải sai người canh giữ Tinh Thần Các thật cẩn thận, đề phòng nghiêm ngặt, sống chết không cho bất cứ người nào đi vào.
Sau khi mấy người Phong Khánh Dương rời khỏi Ly Vương phủ thì chia thành ba nhóm, sau đó kết hợp với những thân tín khác của Vương gia để bắt đầu hành động.
Mạch Liên cử mấy đội gồm những sĩ tử thân tín của Sở Diệp Hàn để bọn họ cải trang thành dân thường rồi nhanh chóng đến khu chợ đêm sôi nổi để tung tin Ly Vương đã bị Tấn Vương sai người ám sát.
Trong suốt quá trình tung tin, vẻ mặt của bọn họ đều rất buồn bã, nước mắt lưng tròng, thêu dệt lên chuyện Sở Diệp Hàn đã chết với vẻ mặt đau khổ.
Còn một số sĩ tử cải trang thành dân đen khác thì thuật lại chuyện Tấn Vương sát hại trưởng tử của Tiên đế với ngữ khí tức giận, còn ngầm ám chỉ rằng chuyện này do Hoàng để bày mưu tính kế, nói rằng hai phụ tử Hoàng đế và Tấn Vương muốn diệt cỏ tận gốc, muốn trừ khử Sở Diệp Hàn.
Có vài sĩ tử giỏi viết lách đã viết rất nhiều bài văn chỉ trích Tấn Vương, kêu oan thay cho Ly Vương, sau khi in xong thì đưa ra chợ và phân phát cho mọi người.
Chẳng mấy chốc tin tức Sở Diệp Hàn bị Tấn Vương sai người ám sát và giết hại đã lan truyền khắp kinh thành.
Vốn dĩ lão bách tính trong thành vẫn luôn kính trọng và tưởng nhớ tới Tiên đế, khi nghe được tin trưởng tử duy nhất của Tiên đế là Ly Vương, vị thần hộ mệnh của bách tính đã bị nhi tử của đương kim Hoàng đế hại chết, ngay lập tức bọn họ đau lòng kêu gào, đua nhau lên phố gào khóc.
“Ông trời ơi, không ngờ rằng chiến thần Ly Vương điện hạ của chúng ta lại bị Tấn Vương giết chết, Ly Vương là vị thần hộ mệnh của Sở quốc chúng ta, ngài ấy đã đánh thắng bốn mươi mấy trận chiến dịch cho Sở quốc chúng ta, còn dẹp tan Thiên Thiên Thịnh quốc, buộc Thiên Thiên Thịnh quốc phải ra khỏi lãnh thổ của dân tộc, bảo vệ cho lão bách tính được an cư lập nghiệp, Sở quốc được thái bình, thế nhưng không ngờ rằng Tấn Vương gian xảo lại kia lại hại chết ngài ấy!”