Vân Nhược Linh đi ra ngoài, nàng lạnh lùng nói: “Nguyệt trắc phi, trước nay muội là người dịu dàng hiền lành thục nữ, đừng phá hỏng ấn tượng tốt của mọi người dành cho muội.”
Lúc này Nam Cung Nguyệt mới chợt nhận ra, nàng ta lập tức cắn răng nhẫn nhịn.
Vừa nãy vì quá nóng giận nên nàng ta đã quên mất vẻ ngoài ngụy trang của mình.
Đúng vậy, nàng ta là nữ nhân dịu dàng lương thiện chứ không phải là nữ nhân đanh đá chanh chua.
Nàng ta lạnh lùng liếc nhìn Vân Nhược Linh, ánh mắt căm hận nói: “Thả ta ra, ta tự đi được.”
Đảm thị vệ lập tức thả nàng ta ra
Nam Cung Nguyệt lập tức ngẩng cao. Tiên Hiệp Hay
đầu, lạnh lùng hiện ngang rời khỏi Tinh Thần các.
Vừa mới đuổi được Nam Cung Nguyệt đi, lại có một đoàn người đi đến Ly Vương phủ
Đây chính là tâm phúc của Hoàng thượng, đoàn thái y và đoàn ban thưởng do Liễu công công dẫn đầu.
Liễu công công dẫn đầu bốn năm vị thái y đi lên phía trước, hai mươi mấy vị thái giám bưng đồ ban thưởng đi phía sau hắn ta.
Liễu công công vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh thì nói: “Vương phi, Hoàng thượng biết Vương gia bị ám sát nên vô cùng đau lòng và lo lắng, vì vậy đã đặc biệt kêu lão nô đưa thái y đến trị thương cho Vương gia, ngoài ra Hoàng thượng còn ban thưởng rất nhiều dược liệu quý giá cho Vương gia. Xin Vương phi nhận lấy.”
“Đa tạ công công, nhưng ta đã bằng bỏ vết thương cho Vương gia rồi. Bây giờ hắn vẫn đang trong cơn hôn mê, tạm thời không gặp ngài được. Xin công công và các thái giảm đến Vương phủ nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi Vương gia tỉnh lại ta sẽ đưa mọi người đến gặp chàng.” Vân Nhược Linh nói.
Liễu công công khẽ nheo mắt lại: “Vương phi, lẽ nào không cần thái y đến thăm khám cho Vương gia sao?”
“Tạm thời không cần, những chỗ cần bằng bỏ ta đã băng bó rồi, ta cũng đút thuốc cho Vương gia rồi. Bây giờ điều quan trọng nhất là hắn phải nghỉ ngơi, còn những việc khác thì phó thác cho trời.” Vân Nhược Linh nói với vẻ đau buồn.
“Phó thác cho trời? Ý của Vương phi là vết thương của Ly Vương rất nghiêm trọng sao?” Liễu công công nói đến đây, gương mặt toát lên vẻ hoảng hốt.
Vân Nhược Linh biết Liễu công công là miệng lưỡi của Hoàng thượng, là chó săn của Tấn Vương nên tất nhiên nàng sẽ không nói sự thật cho hắn ta biết,
Nàng giả vờ đau thương, buồn bã lau nước mắt: “Ta cũng không biết, đương nhiên ta hy vọng Vương gia sẽ bình an vô sự. Nhưng những đảm thích khách đó tàn nhẫn quá, đâm sâu vào lưng hắn khiến hắn mất nhiều máu, vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương. Ta đã cầm máu và đắp thuốc cho hắn, nhưng hắn có thể chuyển biến tốt được hay không thì ta cũng không dám đảm bảo.”
Bây giờ thế lực ở khắp nơi đều đang điều tra về tình hình của Sở Diệp Hàn, đương nhiên Vân Nhược Linh phải nói tình hình của hằn nghiêm trọng hơn một chút để tránh để người khác có dã tâm với hắn.
Phải nói nghiêm trọng thì người ta sẽ tưởng hắn sắp hấp hối rồi, vì vậy sẽ không đến ám sát hắn nữa.
Liễu công công vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả Ly Vương phi cũng không thể nào đảm bảo, vậy chứng tỏ tình hình của Ly Vương rất nghiêm trọng.
Nhưng hắn ta vẫn nhìn chăm chăm vào Vân Nhược Linh với ánh mắt nghi ngờ.
Ly Vương phi này có thể nối liền cái tay bị gãy của Thẩm phó tưởng, còn chứa được bệnh của Thái hậu và cứu được Triệu Vương phi hấp hối sắp chết. Nàng thật sự không có cách nào cứu chữa cho Ly Vương sao?
Bây giờ vẫn chưa rõ tình hình nên không thể tin hoàn toàn lời nói của Ly Vương Phi, hần ta vẫn phải quan sát tình hình ở Ly Vương phủ thêm chút nữa, sau đó chờ đợi kết quả xong mới quay về cung phục mệnh.
“Nếu như bây giờ Vương gia cần phải nghỉ ngơi, vậy lão nô và những thái y tạm thời làm phiền Vương phủ một chút. Nếu như Vương phi cần gì thì cứ thoải mái dặn dò chúng ta.” Liễu công công khôn khéo nói.
“Được rồi, đa tạ công công và các vị thái y.” Vân Nhược Linh nói.
Đám hạ nhân vừa mới dẫn Liễu công công và những thái y đi đến thiên điện ở bên cạnh để nghỉ ngơi thì Vân Nhược Linh lại nhìn thấy một nhóm người khác đang đi đến
Người dẫn đầu là một đôi nam thanh nữ tủ, chẳng phải là Tấn Vương và Tấn Vương Phi, Tô Thường Tiểu sao?
Bọn họ đến đây nhanh thật đấy.