Vân Nhược Linh muốn chống cự, nhưng lại phát hiện bản thân không chống cự được, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Sở Diệp Hàn, tên cẩu vương gia nhà ngươi, ta đường đường là vương phi của ngươi, ngươi lại bảo ta đi làm nha hoàn thông phòng, ngươi làm nhục ta như thế thì có tư cách gì đánh ta chứ?”
“Bổn vương không muốn nhiều lời với ngươi, người đâu, mau lôi nàng ta ra ngoài, đánh hai mươi roi cho ta!” Đây là lần đầu tiên Sở Diệp Hàn nổi giận với Vân Nhược Linh.
Trước đây cho dù Vân Nhược Linh có làm chuyện gì không tốt đối với hắn, hắn cũng chưa từng ra lệnh đánh nàng. nhé!
Nhưng giờ phút này, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, hắn đúng là rất hận nữ nhân này, hận đến mức muốn dùng một đao giết chết nàng.
Sỡ dĩ hắn giữ lại một mạng cho nàng, là vì muốn chậm rãi hành hạ nàng.
Nhưng nàng không biết còn dám phá hỏng phòng tân hôn của hắn, hắn nhất định phải dạy dỗ nàng một trận.
Nhìn thấy nhiều thị vệ chạy vào, Nam Cung Nguyệt xấu hổ trốn vào lòng ngực Sở Diệp Hàn, nước mắt rơi lã chã, hận không thể đập đầu vào vách tường: “Vương gia, chàng mau kêu bọn họ ra ngoài đi, ta sợ, ta sợ lắm.”
“Nguyệt Nhi, nàng đừng sợ.” Nhìn nữ nhân co rút trong lòng ngực mình, sắc mặt Sở Diệp Hàn càng trở nên khủng bố: “Mạch Liên, ngươi đi theo giám sát, lôi nàng ta ra ngoài mau!”
“Vâng, thưa vương gia.” Mạch Liên lạnh lùng nói, sau đó ra lệnh thị vệ lôi Vân Nhược Linh ra ngoài.
Vân Nhược Linh không ngờ người xưa nói đánh là đánh thật, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây đúng là xã hội ăn thịt người mà.
Nàng oán hận nhìn chằm chằm Sở Diệp Hàn, lạnh lùng nói: “Tên cẩu vương gia, ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta đi, nếu không đánh chết ta, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!”
Đáng tiếc là Mạch Liên đã đóng cửa phòng lại nên Sở Diệp Hàn không nghe thấy lời này của Vân Nhược Linh.
Trong phòng tân hôn, Nam Cung Nguyệt điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Diệp Hàn: “Vương gia, chàng đừng đánh tỷ tỷ được không, tỷ ấy thật sự rất đáng thương.”
“Nàng đừng nói hộ cho nàng ta, bổn vương muốn đích thân đi giám sát bọn họ, tốt nhất là để cho bọn họ đánh gãy hai chân của nàng ta.” Sở Diệp Hàn nói xong, định bước xuống giường.
Nam Cung Nguyệt thấy thế, từ phía sau ôm chặt lưng hắn: “Hàn, chúng ta còn chưa động phòng mà, chàng đừng đi có được không?”
Nàng ta không muốn vì chuyện này mà bất hòa với Sở Diệp Hàn, hơn nữa nàng ta cũng lo lắng Sở Diệp Hàn nhìn thấy Vân Nhược Linh bị đánh sẽ mềm lòng mà bỏ qua cho nàng.
Vì vậy nàng ta nhất định không thể để hắn đi.
Lưng của Sở Diệp Hàn hơi cứng lại, hắn xoay người ôm chặt Nam Cung Nguyệt: “Nàng yên tâm, bổn vương không đi đâu hết, bổn vương sẽ ở đây với nàng.”
“Hàn, ta yêu chàng.” Nam Cung Nguyệt nói xong, nhắm mắt lại và hôn lên môi Sở Diệp Hàn.
Cùng lúc này, đôi tay nhỏ nhắn của nàng ta bắt đầu cởi xiêm y bên ngoài của hắn, nghĩ muốn tiếp tục làm chuyện khi nãy bọn họ vẫn còn đang dang dở.
Vừa mới chạm vào người Nam Cung Nguyệt, Sở Diệp Hàn đột nhiên khựng lại, trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt của Vân Nhược Linh, còn có lá cờ dính đầy máu tươi đang bay phấp phới như những linh hồn của những người lính đã ngã xuống, trái tim hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hắn cũng phát hiện ra bản thân đã không còn hứng thú như lúc nãy, vì khi hắn chạm vào người Nam Cung Nguyệt, sẽ không tự chủ mà nhớ tới khuôn mặt của Vân Nhược Linh, Cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ.
“Nguyệt Nhi, tối nay tâm trạng của bổn vương không tốt, chuyện này để sau đi.” Sở Diệp Hàn nói xong, đẩy Nam Cung Nguyệt ra, mặc lại xiêm y, lạnh lùng bước xuống giường.
Sau đó hắn dỗ dành Nam Cung Nguyệt vài câu, rồi bước ra ngoài.
Nam Cung Nguyệt sửng sốt không dám tin đêm động phòng hoa chúc, Sở Diệp Hàn thế mà lại bỏ nàng ta một mình ở đây mà rời đi!
Nàng ta tức giận đánh một quyền vào thành giường, hai mắt đỏ như máu: “Lại là con ả tiện nhân nhà ngươi!” nhé!
Tiện nhân Vân Nhược Linh lại một lần nữa phá hỏng chuyện tốt của nàng ta, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé rách mặt của nữ nhân này!
Rõ ràng Sở Diệp Hàn rất yêu nàng ta, nhưng lại vì Vân Nhược Linh phá rối mà lạnh lùng rời đi, ngay cả phòng cũng không ở, khiến cho nàng ta tức đến trào phổi.
—