Sở Diệp Hàn nghe xong câu này, liếc nhìn Vân Nhược Linh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vương phi, chuyện này là như thế nào?”
Vân Nhược Linh cũng không thèm nhấc mí mắt lên: “Ban nãy Trắc phi vẫn còn đứng rất tốt mà, sao ngài vừa tới nàng ta liền ngất xỉu như vậy chứ?”
“Vân Nhược Linh, người đừng có vu oan cho nàng, bổn vương hỏi người đấy, rốt cuộc chuyện này là sao hả?”
Sở Diệp Hàn nhìn Nam Cung Nguyệt đã ngất đi trong lòng mình rồi lại liếc nhìn đám hạ nhân đông nghịt ở trong sân.
Vân Nhược Linh còn chưa trả lời, Đàm nhi đã quỳ “bộp” một tiếng trước mặt Sở Diệp Hàn, vừa khóc vừa bẩm báo: “Vương gia, từ trước tới nay phu nhân không hề tranh chấp bất cứ chuyện gì, cũng chưa bao giờ gây thù kết oán với ai, nhưng chỉ vì được ngài sủng ái mà đã bị Vương phi xem như cái gai trong mắt. Lúc ngài không ở trong phủ, Vương phi luôn tìm đủ mọi cách để hành hạ phu nhân, dạy dỗ phu nhân. Trời sinh phu nhân vốn đã tốt bụng, bản tính mỏng manh yếu đuối, cho dù nàng ấy phải chịu tủi thân cũng chưa bao giờ kêu ca với ngài một tiếng chỉ vì không muốn làm phiền tới ngài. Nhưng lần này Vương phi thực sự rất quả quất, thế mà lại phạt phu nhân đứng trong gió lạnh lâu như vậy, vốn dĩ cơ thể của phu nhân đã rất yếu ớt, làm sao có thể chịu đựng được loại hành hạ này chứ, xin Vương gia làm chủ cho phu nhân chúng ta.
Sở Diệp Hàn nghe vậy ngay lập tức nhìn Vân Nhược Linh với ánh mắt đầy sát khí.
“Vân Nhược Linh, ai cho người lá gan để người dám đối xử với Nguyệt nhi như thế hả?” Sở Diệp Hàn quát lên một tiếng lạnh lùng.
Đúng lúc này, đột nhiên Nam Cung Nguyệt đang nằm trong lòng hần mông lung tỉnh lại, vừa tỉnh lại nàng ta liền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, nước mắt lưng tròng ngước nhìn hắn: “Vương gia, chàng đừng trách tỷ tỷ, không phải lỗi của tỷ ấy mà là lỗi của Đàm nhi và biểu ca của thiếp, do thiếp đã không dạy dỗ bọn họ thật tốt nên mới để bọn họ gây ra chuyện, xin Vương gia trách phạt.”
Nam Cung Nguyệt nói xong rồi bất ngờ rời khỏi Sở Diệp Hàn quỳ sụp xuống trước mặt hắn.
Sau đó mặt đỏ hoe nức nở
“Vương gia, hôm nay tỷ tỷ kiểm tra lại sổ sách thiếp mới biết được rằng hóa ra biểu ca của thiếp không ghi chép sổ sách cẩn thận mà mắc một số lỗi, còn Đàm nhi thì bởi vì trẻ người non dạ bảo không một số khoản trong số sách nên mới gây ra chuyện. Tất cả đều do thiếp quản lý không tốt khiến người của mình phạm lỗi, Vương phi tỷ tỷ trừng phạt thiếp là điều đương nhiên, thiếp cũng sẵn sàng chịu phạt, nhưng thiếp có thể cam đoan rằng thiếp thực sự không cố ý, thiếp cũng không rõ hết mọi chuyện, lúc trước biểu ca của thiếp là một tú tài không rành về ghi chép sổ sách nên không tránh khỏi sẽ có những thiếu sót, nhưng đấy là lỗi mà hắn ta không thể chối cãi được. Còn Đàm nhi là do thiếp dạy dỗ không đến nơi đến chốn nên mới khiến nàng ta gây ra chuyện. Nói qua nói lại đều là lỗi tại thiếp, nếu Vương gia muốn trách thì xin hãy trách thiếp chứ đừng trách bọn họ
Vân Nhược Linh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của Nam Cung Nguyệt.
Một chiêu đánh đòn phủ đầu rất tuyệt.
Nàng ta lại thừa nhận sai lầm của mình trước, bày ra vẻ giả tạo biết ăn năn hối cải khiến Sở Diệp Hàn thương tiếc sau đó bỏ qua cho nàng ta.
Nhưng mà Nam Cung Nguyệt có mưu kế của ả ta, nàng cũng có đòn sát thủ của mình.
Sở Diệp Hàn nghe xong những lời của Nam Cung Nguyệt lại quét mắt qua Dung ma ma bị đánh cho đang nằm hấp hối, nhìn đám người đông kìn kịt ở trong sân rồi lạnh lùng nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Nghe nói Vương phi nhân lúc bổn vương không ở nhà mà muốn đại khai sát giới cả vương phủ, còn ra oai phủ đầu uy hiếp hạ nhân, chèn ép Trắc phi, tiểu nhân đắc chí, không có chuyện xấu nào mà không làm phải không?”
“Kẻ nào nói với người như vậy hả, là người bí mật đi báo tin cho người lúc trước sao? Vậy hắn có nói với người biết rằng trong vương phủ của người có mấy con sâu mọt béo múp đang cấu kết với nhau để tham ô công quỹ, chỉ vì muốn lừa gạt người mà ngay cả Trắc phi yêu quý của người cũng tham gia vào chuyện này, trong thời gian chưa tới một tháng mà đã ăn chặn của ngươi hơn mười vạn lượng bạc, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tài sản của ngươi sẽ đều bị người khác hủy hoại hết đấy.” Vân Nhược Linh nói với vẻ lạnh nhạt.