“Còn dám già mồm, Vương phi đã sớm gọi người đi báo tin cho mọi người rồi. Người mà Lam Nhi báo tin đầu tiên là ngươi, ngươi còn dám phối trương, không đến gặp Vương phi.” Quản gia tức giận nhìn chằm chằm Dung ma ma, lạnh lùng nói.
Dung ma ma liếc nhìn Lam Nhi, thấy Lam Nhi nhìn mình với đôi mắt lạnh lẽo, lập tức tỉnh ngộ: “Lam Nhi căn bản không có báo tin cho ta, ta thật ra đang ngủ, không nghe thấy có người gõ cửa, lại không ai báo tin cho ta.
Lam Nhi lạnh lùng nói: “Bà nói bậy, người đầu tiên ta thông báo là bà, rõ ràng là bà tự mình nói, bà chỉ nghe lời của Nam Cung phu nhân, căn bản không đặt Vương phi vào trong mắt, chỉ có Nam Cung phu nhân gọi bà, mới đi, Vương phi gọi bà, bà sẽ không mua nó.”
Dung ma ma nghe vậy, trong lòng hoảng sợ tới đổ mồ hôi lạnh, bà ta la ầm lên, “Lam Nhi, ta nói lời này lúc nào? Người vu khống người, ngươi nói bậy bą.”
Vân Nhược Linh nói: “Nô tỳ to gan, bổn vương phi gọi người, ngươi lại dám không đến, còn dám nói những lời coi thường bổn vương phi. Người đầu, trói Dung ma ma lại, đánh mạnh ba mươi đại bản để cảnh cáo!”
Nàng vừa nói xong, thị vệ của Vương Phủ nhanh chóng đi lên phía trước, trói Dung ma ma lại.
Những thị vệ này đều nghe mệnh lệnh của vương gia, bây giờ Vương gia đã giao ấn giám cho Vương phi Vân Nhược Linh, bọn họ tự nhiên cũng nghe lời nàng.
Dung ma ma không nghĩ đến Vương phi thật sự dám đánh bà ta.
Sắc mặt của bà ta trở nên trắng bệch, sống lưng ớn lạnh, bà ta chợt nghĩ đến, bà ta đã nằm trong kế hoạch của Vương phi,
Bà ta rõ ràng là không nghe thông báo của Lam Nhi, nếu mà bà ta nghe thấy, bà ta chắc chắn sẽ đến.
Bà ta không thấy nét mặt của Vương phi, chỉ là đến thảm thính một chút tin tức, cũng sẽ không đến ngay.
Bà ta suy nghĩ đến đây, lập tức tức giận nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, “Vương phi, người tính toán ta?” Người căn bản không gọi Lam Nhĩ đến gọi ta, ta là người của Vương gia, người không thể lạm dụng tư hình.
Vân Nhược Linh nhếch môi lạnh lùng.
Đúng là Dung ma ma do nàng sắp đặt.
Nàng cố tình kêu Lam Nhi không báo tin cho bà ta, để vu oan giá họa cho bà ta coi thường Vương phi.
Ai bảo Ma ma này quả xấu rồi, kẻ xấu thì cần phải trừng trị nghiêm khắc, bà ta mới không dám hung hăng càn quấy nữa.
“Vương gia giao cho ta ẩn giảm, thì ta là chủ mẫu quản lý việc nhà, sao thế, ngay cả chủ mẫu này cũng không thể quản người được sao? Người đâu, đánh cho ta, đánh thật mạnh!” Vân Nhược Linh lạnh lùng ra lệnh.
Nàng ra lệnh, thị vệ đã trói Dung ma ma vào ghế, sau đó vung gậy lên, đánh thật mạnh.
Đánh xuống mấy gậy, cơn đau khiến mặt lão Dung ma ma méo mó, sắc mặt trắng bệch, một lúc sau, vết máu đỏ tươi đã thấm đẫm trên lưng bà ta.
Cảnh tượng này khiến hạ nhân vô cùng hoảng sợ, Vương phi này đang giết gà dọa khỉ, quan mới lấn áp quan cũ à.
“Vương phi, người lạm dụng tư hình với lão nô đợi Nam Cung phu nhân và Vương gia đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không để người đi.” Dung ma ma bị đánh, nhưng vẫn ngoan cố nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.
“Nam Cung phu nhân? Người cho rằng nàng ta là chỗ dựa của ngươi sao? Bổn Vương phi năm lần bảy lượt cử người đến mời nàng ta, nàng ta từ chối liên tục không đến, nhìn xem, nàng ta cũng không để Bốn Vương phi vào trong mắt.” Vân Nhược Linh nói.
Lúc này, chỉ nghe có người thông báo bên ngoài: “Nam Cung phu nhân đến
Rất nhanh chóng, Nam Cung Nguyệt với một thân trang phục màu hồng phấn lo lắng đi qua.
Nàng ta dẫn Đàm Nhi tiến vào Phi Nguyệt Các, nhìn thấy Dung ma ma bị đánh đến thịt nát xương tan, chết đi sống lại, nàng ta liền sợ đến mức run rẩy, khẩn trương đi về phía Vân Nhược Linh, “Bái kiến tỷ tỷ, tỷ tỷ không ngại tối qua Vương gia qua đêm ở phòng của muội chứ, bởi vì muội phải chăm sóc chàng ấy nên không được ngủ ngon, vì vậy tới trễ”