Rất nhanh, tiểu nha hoàn liền dẫn Vân Nhược Linh đến cửa của Tinh Thần Các, Mạch Liên nhìn thấy trong tay Vân Nhược Linh cầm mấy lá cờ, ung dung đi theo phía sau, cứ như là đang đi dạo trong vườn nhà mình, liền co giật khóe miệng.
Vương phi trở nên xinh đẹp rồi, ra ngoài cũng không đeo mạng che mặt, điệu bộ cũng trở nên tùy tiện cẩu thả, không còn giống dáng vẻ tầm thường thấp kém như lúc trước nữa, sự thay đổi này cũng lớn quá.
Nhìn thấy Vương phi cầm cờ đi vào phòng, Mạch Liên lạnh lùng đến ngăn cản: “Nương nương, vật này không được đem vào trong.”
“Lá cờ này là dùng để cổ vũ Vương gia đó, cũng không phải là vũ khí, tối nay hắn muốn sinh hoạt vợ chồng với tân phu nhân, ta thân là Vương phi, dĩ nhiên phải hò hét cổ vũ bọn họ chứ, làm sao, ngay cả quyền lợi nhỏ nhoi này ta cũng không có sao?” Vân Nhược Linh trừng mắt.
Đôi mắt đen nhánh đang trừng lên của nàng phát ra vài tia gian xảo, nhìn có chút đáng yêu, khiến cho Mạch Liên hơi sửng sốt.
“Người tất nhiên là có quyền, chỉ là…” Có hơi kỳ lạ một chút.
“Nếu như không được đem cờ vào, vậy thì ta cũng không vào hầu hạ bọn họ đâu.” Vân Nhược Linh nói xong thì quay lưng muốn đi.
Lúc này, bên trong truyền đến giọng nói của Sở Diệp Hàn: “Ai đang ồn ào ở bên ngoài? Phải Vân Nhược Linh không, nếu phải thì mau cút vào đây.”
“Là ta là ta, Vương gia, ta đến rồi.” Vân Nhược Linh vẫy vẫy tay, cứ như là đang đi dạo.
Sau đó, nàng đẩy cửa ra đi nhanh vào trong.
Mạch Liên thấy thế chỉ có thể giật giật môi không nói gì, vài lá cờ thôi mà chắc sẽ không tổn thương được Vương gia đâu.
Đồng thời, hắn ta cũng rất tò mò, Vương phi đem cờ vào đó để làm gì.
Vương phi bây giờ trở nên kì lạ quá, nếu là trước kia, nàng mà biết Vương gia muốn viên phòng với nữ nhân khác thì nàng đã sớm khổ sở mà khóc lóc rồi, không thì sẽ tức giận mà đập phá đồ đạc, thấy nàng vui vẻ như vậy, Mạch Liên thấy hơi nghi ngờ.
Vân Nhược Linh vừa vào trong phòng đã thấy Sở Diệp Hàn và Nam Cung Nguyệt đang ngồi trên giường rèm, giường rèm có hơi mịt mù, từ nơi nàng đang đứng có thể nhìn thấy một bóng người màu hồng nhạt đang dựa vào lòng của một bóng người màu đen.
Nàng đi về phía giường, đột nhiên Sở Diệp hàn lạnh lùng quát một tiếng: “Đứng lại, ngươi cứ đứng ở đó đi, nếu như bổn vương và phu nhân có cần thì sẽ gọi ngươi.”
“Vậy sao? Thế thì mời Vương gia và phu nhân cứ tiếp tục.” Vân Nhược Linh nhíu mày.
“…” Sở Diệp Hàn bị lời của nàng làm nghẹn lại, hắn cứ nghĩ nữ nhân này sẽ buồn bã, thậm chí sẽ căm phẫn, không ngờ nàng ta lại bình tĩnh như vậy.
Hắn kêu nàng đến là để làm nhục nàng vì thế hắn sẽ không tha cho nàng dễ dàng như vậy.
Hắn lạnh lùng nói: “Phu nhân khát rồi, còn không mau rót trà cho nàng?”
“Được thôi, không thành vấn đề.” Vân Nhược Linh để cờ xuống bàn, bắt đầu rót trà.
Rèm giường rất mờ, Sở Diệp Hàn chắc sẽ không thấy được lá cờ của nàng.
Chờ đến lúc rót xong trà, nàng liền đi đến trước giường, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Vừa vén rèm lên nàng liền thấy được gương mặt cực kì hung tợn nhưng cũng cực kỳ tuấn tú của Sở Diệp Hàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm vào nàng, chỉ một ánh mắt bình thường, tim nàng lại đập thình thịch thình thịch, cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.
“Phu nhân, mời dùng trà.” Vân Nhược Linh ngoan ngoãn dâng trà. . Đam Mỹ Sắc
Nam Cung Nguyệt sợ Vân Nhược Linh sẽ làm đổ trà, đề phòng mà nhích vào lòng Sở Diệp Hàn, đôi mắt mở to long lanh, yếu ớt nói: “Tỷ tỷ, không thể như vậy được, tỷ là Vương phi, sao có thể dâng trà cho muội được.”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Sở Diệp Hàn: “Hàn, chàng bảo tỷ tỷ ra ngoài đi, đây là đang gây khó dễ cho nàng đó.”
“Không sao cả, không khó dễ gì hết, chỉ cần muội muội vui vẻ là được.” Vân Nhược Linh cười tủm tỉm nói.
Vừa thấy nàng cười, trong lòng Sở Diệp Hàn lại nổi lên cơn tức giận, hắn cảm thấy nụ cười của Vân Nhược Linh giống như là đang châm chọc hắn vậy.
—