Lúc này, Nam Cung Nguyệt đột nhiên đảo mắt xung quanh, cẩn thận nói:”Vương gia, Thu nhi là người tỷ tỷ coi trọng nhất, có thể nể mặt tỷ tỷ mà tha cho Thu Nhi được không?”
“Không được, nếu không thể chứng minh sự trong sạch của các nàng, bổn vương sẽ không dễ dãi như thế đâu.” Sở Diệp Hàn nói.
“Vương gia, thần thiếp có một biện pháp, có thể chứng minh trong sạch của tỷ ấy. Thu nhi chưa lập gia đình, là người chưa lấy chồng, vậy hắn là vẫn còn thân trong sạch, nếu không thì tìm một nhũ mẫu đến đây nghiệm thân cho nàng, nếu chứng minh bản thân nàng trong sạch, vậy thỉnh vương gia tha cho nàng, được không?” Nam Cung Nguyệt dịu dàng thiện lương nói.
Vân Nhược Linh vừa nghe, nhất thời tức giận trong ngực nàng càng tăng thêm, “Ta không đồng ý, các nàng làm vậy là sỉ nhục nàng ấy, rõ ràng ta và Thu nhi trong sạch, không cần người ngoài đến vung tay múa chân.”
Nam Cung Nguyệt đưa ra sáng kiến này, nhìn bề ngoài thì giống như làm tốt vì các nàng, thực ra là độc ác đến cực điểm.
Nữ hài tử nào chưa lấy chồng nguyện ý bị người khác nghiệm thân chứ?
Đây là chuyện khuất nhục biết bao, chuyện này mà truyền ra, Thu nhì còn lấy chồng được không?
Thu nhi vừa nghe, nàng ấy cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người hoảng sợ.
Nàng ấy liên tục lắc đầu, nói: “Nô tỷ cùng nương nương cái gì cũng không có làm, nô tỳ là trong sạch, nô tỷ không muốn bị nghiệm thân.”
Nam Cung Nguyệt cười nói:”Thu nhi, người đừng sợ hãi, nếu như người muốn chứng minh nương nương nhà người trong sạch, nhất định phải nghiệm thân. Ngươi yên tâm, các nhũ mẫu trong vương phủ rất có kinh nghiệm, nhất định sẽ không làm đau ngươi.”
Vân Nhược Linh cũng tức giận đến sắc mặt nhăn nhỏ, gần như muốn điên rồi.
Nàng không nghĩ tới, hai nữ nhân lại phải cần nhờ nghiệm thân để chứng minh trong sạch của chính mình, thế giới này còn có vương pháp hay không?
Nàng giận đến mức trừng mắt về phía Sở Diệp Hàn,”Vương gia, ta cũng không phải đàn ông, lại không có cái đó, ta làm thế nào có quan hệ bất chính với Thu nhi được? Rốt cuộc các người đang nói bậy cái gì vậy?”
Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh vô cùng lạnh lùng.
Kỳ thực hắn cũng hiểu được phương pháp nghiệm thân hết sức buồn cười, hắn cũng sẽ không đồng ý với đề nghị của Nam Cung Nguyệt.
Chẳng qua, hắn lại không chịu nổi khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm mặt trách móc của Vân Nhược Linh nên hắn vẫn cử lạnh lùng đứng ở đó.
Nếu như Vân Nhược Linh giống như Cung Nguyệt, dịu dàng với hắn một chút, hoặc là cầu xin hắn tha thứ, nhất định hắn sẽ bỏ qua cho nàng.
Nam Cung Nguyệt lại nói: “Tỷ tỷ, cũng không trách chúng ta đa nghi, phi tần trong cũng cũng nói, nữ nhân với nữ nhân cũng có thể như vậy, vả lại, nữ nhân và nữ nhân cũng có khả năng yêu nhau.”
Nghe Nam Cung Nguyệt nói vậy, Vân Nhược Linh tức giận đi đến trước mặt nàng ta, vung tay lên, tát liên tiếp vào mặt của nàng ta thật mạnh.
Chỉ nghe một tiếng “Bốp”, Vân
Nhược Linh hung hăng đánh Nam Cung Nguyệt một cái tát, đánh cho Nam Cung Nguyệt phải câm nín.
“Tiện nhân, ngươi lại nói bậy, ta lại vả lên miệng của người đó!” Vân Nhược Linh vô cùng phẫn nộ
Đây là lần đầu tiên nàng mắng chửi người, Nam Cung Nguyệt rất độc ác, nàng mắng chửi câu “Tiện nhân” cũng ngại còn nhẹ đấy.
Nam Cung Nguyệt bị một cái tát như vậy, nàng ta chỉ cảm thấy nhãn mạo kim tinh, khuôn mặt giống như bị đánh sưng lên, khóe miệng còn chảy máu.
Nàng ta sững sờ khó tin nhìn mặt mình, trong mắt bắn ra hận ý nồng đậm.
“Vương phi, ngươi dám đánh người của ta sao?” Sở Diệp Hàn thấy như vậy, bước dài đi lên, ôm Nam Cung Nguyệt vào trong ngực, đồng thời hắn nhìn nàng với ánh mắt như muốn giết nàng vậy.
Vân Nhược Linh tức giận đến mức trong ngực phập phồng, ánh mắt điện dại, “Ta đánh nàng thì làm sao? Nàng vấy bẩn ta với Thu nhi, muốn làm nhục Thu nhi, ta đánh nàng coi như còn nhẹ lắm, ta còn có thể giết nàng ta đó.”
“Người dám! Ở trước mặt bốn vương còn dám hung hăng càn quấy, người đầu, kéo Thu nhi xuống, nghiệm thân cho nàng ta mau!” Sở Diệp Hàn âm trầm lên tiếng.