Trưởng công chúa thấy nàng nhìn mình chăm chăm thì lập tức sầm mặt lại nghiêm nghị, bực dọc nói: “To gan! Ngươi cũng không biết phép tắc quá rồi, ngươi nhìn chằm chằm bổn công chúa như vậy là có ý gì?
Vân Nhược Linh vội vàng đáp: “Công chúa, có phải mắt tỷ bị khô ngứa, còn tiết ra rất nhiều chất dịch màu vàng nâu, dù có dụi thế nào thì cũng vẫn đau vẫn ngứa, bệnh tình không hề thuyên giảm?”
“Sao ngươi biết chuyện đó?” Trưởng công chúa nheo mắt hỏi.
Bấy giờ Sở Diệp Hàn nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, Vân Nhược Linh đúng là luôn biết cách khiến người khác phải ngạc nhiên vì sự thần kỳ không thể ngờ được. Chẳng lẽ nàng ta có thể trị khỏi mắt của Trưởng công chúa?
“Trước đây ta cũng từng mắc loại bệnh này, nó là bệnh đau mắt, hay còn được gọi là bệnh viêm kết mạc do dị ứng phấn hoa vào mùa xuân, mùa hè. Tuy bây giờ tiết trời đã chuyển sang mùa đông nhưng khắp Hoàng cung đâu đâu cũng có hoa mai rơi, như thế sẽ rất dễ bị nhiễm bệnh này. Ta thấy mắt của người sưng tấy, còn có dịch chảy ra, khả năng bệnh cũng lâu rồi, nếu còn không chữa trị kịp thời e là sẽ gây ra tổn thương về thị lực, tức là nhìn gì cũng không còn được rõ ràng nữa”
Vân Nhược Linh giải thích rất kiên nhẫn.
Trực giác mách bảo hắn, Vân Nhược Linh chắc chắn có người sẽ làm chuyện gì mà không có sự chắc chắn, nàng dám nói ra thì ắt sẽ có cách giải quyết vấn đề.
Vân Nhược Linh có lòng hỏi han mà Trưởng công chúa lại chỉ trích nàng gắt gao đến vậy khiến nàng nhất thời cảm thấy tức giận. Nàng cũng đâu phải dạng vừa, cũng rất nóng tính đấy.
Nàng chỉ lạnh lùng đáp: “Không có, ta chỉ thuận mồm hỏi thăm một chút thôi: “Vẫn còn ở đây nói xăng nói bậy cái gì vậy? Hoàng đệ, mau đưa nàng ta ra ngoài, mắt của ta không dễ chịu lắm, không tiễn các người được” Trường công chúa nói xong thì ném một ánh nhìn đầy căm ghét về phía Vân Nhược Linh rồi mới xoay người đi vào trong điện.
Chẳng trách nàng ta lại nổi giận đến thế. Chỉ cần nhìn thấy Vân Nhược Linh là nàng ta lại nghĩ ngay đến Vân thừa tướng, chính Vân thừa tướng là đồng loã hại chết cha mẹ nàng ta.
Thù giết cha mẹ, quyết không thể đội trời chung, làm sao nàng ta có thể ưa Vân Nhược Linh được?
Nhìn thấy Trưởng công chúa nổi cơn thịnh nộ, Sở Diệp Hàn nắm tay Vân Nhược Linh lôi ra ngoài điện rồi hỏi: “Ngươi thật sự không có thuốc chữa?”
Vân Nhược Linh nổi cáu, nàng lắc đầu: “Ta không có, kể cả có thì cũng sẽ không cho nàng ta”
“Tại sao?” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi.
“Bởi vì nàng ta không biết tôn trọng người khác, luôn tự cho mình là đúng nhất, là cao thượng nhất nên lúc nào cũng xem thường người khác. Nàng ta nghĩ mình là cái gì cơ chứ?
Ta cũng đâu phải người hầu của Trưởng công chúa nên ta chẳng nợ nàng ta cái gì hết!” Vân Nhược Linh ngẩng cao đầu, hiên ngang dõng dạc mà nói lớn.
“Ngươi… ngươi muốn chết à?” Sở Diệp Hàn vung tay định cho Vân Nhược Linh một cái tát.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng của Tuyết ma ma: “Vương gia, hoá ra ngài ở đây, làm lão nô tìm suốt nãy giờ.
Không hay rồi, lão nhân gia Thái hậu sắp không trụ được nữa rồi. Vừa nãy người hô hấp dồn dập, có vẻ như rất khó chịu, miệng không ngừng kêu tên ngài với Trưởng công chúa, nói rằng trước khi nhắm mắt xuôi tay, mong có thể gặp được hai người. Ngài hãy mau chóng cùng đi với lão nô…”
Tuyết ma ma nói xong thì lấy tay áo lau nước mắt, bộ dạng trông rất đau buồn.