Muốn để con cờ nghe lời phải cho con cờ một chút hy vọng.
Nàng hiểu rõ vì sao Vân thừa tướng lại chọn trúng nàng rồi. Bởi vì chỉ có nàng là nổi tiếng ái mộ Sở Diệp Hàn.
Lựa chọn nàng, tìm một ái nữ có tình ý, cầu tình từ phía Hoàng thượng để ông ta tạo áp lực mới có lý do khiến Sở Diệp Hàn chấp nhận.
Nếu như chọn người khác, không có lý do gì thì Sở Diệp Hàn sẽ không bao giờ đồng ý.
Hơn nữa, đối với những người đa mưu túc trí như hắn mà nói thì từ trước đến nay đều sẽ không đặt trứng gà vào trong một rổ.
Trong triều này mỗi một hoàng tử đều có sức mạnh, bao gồm cả Sở Diệp Hàn, ai cũng đều có cơ hội trở thành Hoàng đế trong tương lai.
Sau khi Vân thừa tướng nói xong thì lạnh lùng phất tay áo rồi quay đầu rời đi.
Vân Nhược Linh biết người cha này hoàn toàn không yêu thương nàng, ông ta chỉ coi nàng là một con cờ có ích đối với Vân gia mà thôi.
Dĩ nhiên nàng cũng chưa từng hy vọng vào tình thân của ông ta, chỉ là vẫn luôn bị lợi dụng nên trong lòng nàng có chút cảm xúc đang quấy nhiễu, những cảm xúc này hẳn là do nguyên chủ để lại.
Vân Nhược Linh buồn rầu đi dạo một mình, đi mãi đi mãi, đột nhiên nàng nhìn thấy bên cạnh cái hồ kia có hai người đang đứng, quần áo trên người phấp phới tung bay.
Từ xa nhìn lại, nam khôi ngô tuấn tú, nữ xinh đẹp mỹ lệ, quả thực là một đôi thần tiên hiệp lữ.
Đi tới gần hơn, nàng mới nhìn rõ hình như hai người đang quay lưng về phía nàng một người là trượng phu của nàng, còn một người làTô Thường Tiếu, chị em dâu của nàng.
Nàng vội vàng trốn vào phía sau một núi giả, nghe trộm xem hai người này đang nói chuyện gì.
Giọng nói mềm mại, dịu dàng của Tô Thường Tiếu truyền tới từ đăng xa: “Diệp Hàn, chàng biết là ta có nỗi khổ trong lòng mà. Lúc đó nếu như ta không gả cho Tấn Vương, phụ thân của ta sẽ không bỏ qua cho ta. Trước đêm thành thân, ta đã hạ quyết tâm phải phá hủy mối hôn sự này, bất kể sống hay chết đều muốn bỏ trốn cùng chàng. Nhưng khi tới chỗ của chàng, ta lại nhìn thấy chàng và Nam Cung Nguyệt đang ở cùng nhau, lúc đó cả thế gian của ta như muốn sụp đổ, cho rằng chàng có niềm vui mới, ta đau lòng khổ sở chạy về nhà, trong cơn giận dữ nên đã quyết định gả đi”
“Cho nên nguyên nhân ngươi gả cho Tấn Vương vẫn là bởi vì bổn vương?” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
việc giữ tính mạng cũng trở thành vấn đề.
Bốn phía của hắn đều là kẻ địch, không giống như Tấn Vương, xung quanh đều có người giúp đỡ hắn ta. Chỉ có gả cho Tấn Vương thì nàng ta mới có thể nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu. Cho nên, nàng ta nhẫn tâm vứt bỏ hắn, lựa chọn gả cho Tấn Vương.
Sở Diệp Hàn nhìn Tô Thường Tiếu thật kỹ, giọng nói nụ cười của nữ tử trước mặt này đã tồn tại trong tâm trí hắn mười mấy năm rồi, hôm nay lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng ta khiến hắn cảm thấy hô hấp ngừng trệ, lồng ngực kìm nén.