Nghe thấy mọi người sỉ nhục mình, Vân Nhược Linh không hề tức giận, cũng không phát điên lên đánh người như lúc bình thường, hoặc là tự ti trốn đi chỗ khác.
Những lời mấy người này mắng rất khó nghe. Trong lòng họ, xinh đẹp là có quyền, còn xấu xí chính là phạm tội.
Bởi vì nguyên chủ xấu xí, vậy nên mới bị mọi người khinh bỉ và xa lánh.
Nàng cũng không muốn chạy ra đây làm hỏng chuyện, nhưng mà nàng đang làm chủ mẫu của Vương phủ. Nếu như muốn sống sót ở thế giới khác lạ này, nhất định phải ra sức lấy quyền lợi vì chính mình, đồng thời cũng phải giữ vững thân phận vương phi của Ly Vương này.
Nếu như hôm nay nàng không ra mặt, chỉ sợ người ta nghĩ phủ Ly Vương này không có nàng, mà coi Nam Cung Nguyệt mới là nữ chủ nhân của phủ Ly Vương.
Nếu để cho Nam Cung Nguyệt kia phát triển thuận lợi, nàng lập tức không sống nổi, sẽ bị bắt nạt như cũ ngay. Nàng không phải Thánh Mẫu bao dung, nàng nhất định phải củng cố được địa vị của mình.
Những người này nói năng dễ nghe như vậy, chẳng lẽ lại muốn nàng làm người nhận hết lấy sỉ nhục, rồi tiếp tục trốn tránh trong cái sân nhỏ rách nát kia giống như một con chó sao?
Nàng không muốn làm chó đâu. Nàng thà chết đứng ở đây cũng không cần phải quỳ lạy để sống.
Giờ phút này, trong lòng nàng thật sự rất đau đớn, nhưng không thể mềm yếu được, nàng nhất định phải kiên cường.
Giữa vô vàn tiếng cười nhạo, Vân Nhược Linh đột nhiên nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: “Ta là chính phi của phủ Ly Vương, vương gia muốn cưới thêm thiếp, nếu như không thể để tiểu thiếp làm lễ với ta, chẳng phải đã gián tiếp chứng minh, chuyện vương gia cưới tiểu thiếp không được hoàng thất thừa nhận hay sao?”
Nàng vừa nói ra những lời này càng chọc tức những vị khách ở đây.
Ở đây có rất nhiều khách là người nhà Nam Cung, bọn họ lập tức chỉ vào người Vân Nhược Linh mắng mỏ.
“Vân Nhược Linh, ngươi đừng lấy thân phận vương phi ra để lên mặt với chúng ta. Trong lòng của Ly Vương, địa vị của ngươi còn chẳng bằng thứ thiếp. Nếu không phải cha cô bày mưu tính kế, ngươi dùng cách đó gả cho vương gia. Người xấu xí như ngươi, cũng không xứng với cái tên khênh kiệu ngoài đầu đường đâu.”
“Đúng vậy, người cao quý thì phải biết vị trí của mình. Vốn dĩ ngươi không hề xứng với Ly Vương. Sao ngươi không nhìn thử xem mặt mũi của mình xấu xí bao nhiêu, vốn dĩ ngươi không xứng để muội muội ta kính trà.”
Người lên tiếng chính là hai người ca ca của Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Phong và Nam Cung Kiêu.
Bọn họ đã không chịu nổi Vân Nhược Linh từ lâu, thấy muội muội mình phải chịu thiệt thòi, tất nhiên bọn họ muốn ra mặt vì muội muội.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn về phía hai người. Trước đây hai huynh đệ này cũng đã bắt nạt nàng không ít lần, nợ mới nợ cũ ở cùng một chỗ, nàng lập tức hận bọn họ đến tận xương tuỷ.
Nàng lạnh lùng liếc nhìn hai người bằng nửa con mắt. Mặc cho thân thể suy yếu vì bị cảm lạnh, những lời nàng nói ra vẫn tràn đầy khí thế: “Ta chính là Ly Vương phi do chính hoàng thượng khâm điểm. Theo quy định về lễ nghi của Lão tổ tông, để thứ thiếp hành lễ với chính phi cũng là ý chỉ của đương kim thánh thượng. Các ngươi dung túng cho vương gia và Nam Cung Nguyệt vi phạm mệnh lệnh của hoàng thượng, không tuân theo quy củ. Chẳng phải đây là chống lại hoàng thượng hay sao? Còn những kẻ vừa rồi dám sỉ nhục chủ mẫu Vương phủ, không nghe theo lời nói của chính thất Vương Phủ hả? Có gan thì đứng ra đây cho ta. Chúng ta cùng nhau đi gặp hoàng thượng, để hoàng thượng phân xử thử xem, là ai trong chúng ta sai!”
Nàng vừa nói xong, bốn phía lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều bị những lời này dọa cho da đầu run lên, Nam Cung Phong và Nam Cung Kiêu thì càng sợ hãi lùi về phía sau hai bước. Ngay cả rắm cũng không dám đánh, trong chớp mắt đã biến mất giữa biển người.
Lần này đám người còn lại không dám sỉ nhục Vân Nhược Linh nữa, sợ lại bị nàng kéo đi gặp hoàng thượng.
Dù sao thì cha nàng vẫn là thừa tướng, còn nàng vẫn là đứa cháu dâu hoàng thượng chọn.
Chỉ cần một ngày nàng vẫn chưa bị phế bỏ, thì vẫn là Vương phi. Người thông minh một chút sẽ không dám tiếp tục oán giận nàng ngay lúc này nữa.
Thấy hai huynh đệ Nam Cung Phong, Nam Cung Kiêu kia thế mà cũng bị Vân Nhược Linh làm cho sợ hãi. Sở Diệp Hàn không khỏi nhìn Vân Nhược Linh nhiều hơn.
Nữ nhân này vậy mà lại trở nên thông minh. Với tài năng miệng lưỡi của nàng bây giờ, lấy tất cả mọi người ở đây cũng sợ rằng đều không phải là đối thủ của nàng.
Nhưng hắn không muốn dây dưa quá nhiều với nàng, lập tức nói với bà mai: “Giờ lành đã đến, bắt đầu bái đường đi.”
***
—