Ánh mắt nhìn chằm chằm vào địa phương Luyện Vô Song chìm xuống, đem địa điểm ghi tạc trong lòng. Nếu như có thể ở trong thời không quá khứ thay đổi một chút gì đó, giờ phút này Phó Thư Bảo tuyệt đối sẽ sử dụng năng lực độn thổ của hắn, chạy vào lòng đất. Hắn muốn tận mắt nhìn thử xem Luyện Vô Song đến tột cùng đã chìm xuống địa phương nào rồi, chiều sâu bao nhiêu, cùng với khối cổ ngọc kia đến tột cùng là phát huy ra tác dụng gì rồi.
Thế nhưng trong thời không quá khứ, Phó Thư Bảo căn bản không thể thay đổi được thứ gì cả. Thân thể của hắn cũng cần sự bảo hộ của Thời Chi Chiến Giáp, một khi phân thân lực lượng rời đi quá khoảng cách một thước, căn bản là không có khả năng hoàn thành động tác độn thổ, như vậy cũng liền không thể điều tra được chút gì dưới mặt đất cả.
Đúng lúc này, Luyện Vô Mệnh đột nhiên xoay người, thông qua lỗ hổng trên vách tường mà rời đi. Ánh dương quang chói mắt lại chiếu xạ vào, nhưng không có cách nào quét đi được một chút lo lắng trong lòng Phó Thư Bảo. Hiện tại hắn phải có hai cái lựa chọn, hoặc là ngay lập tức ngưng hẳn chuyến lữ hành thời không của hắn, tìm kiến nàng Luyện Vô Song đã bị tiến nhập vào dưới lòng đất, hoặc là tiếp tục đi theo Luyện Vô Mệnh, tiếp tục quan sát vận mệnh của hắn.
Vận mệnh của Luyện Vô Mệnh, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Thần kiếm Trấn quốc Phá Hư trong tay hắn, cũng nhất định sẽ bị gãy làm ba đoạn. Đây chính là kết cục Phó Thư Bảo sớm đã biết trước rồi, cho nên, hắn không đành lòng nhìn thấy.
- Thôi! Ta từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy chứ? Luyện Vô Mệnh dĩ nhiên là sẽ chết, nhưng mà, ta có thể bởi vì không đành lòng nhìn thấy kết cục bi thảm của hắn mà buông tha cơ hội tìm ra chân tướng lần này hay sao? Không thể! Lão tử thật sự muốn nhìn xem… là ai giết chết Luyện Vô Mệnh?
Trong lòng Phó Thư Bảo rất nhanh liền đưa ra sự lựa chọn, đuổi theo thân ảnh của Luyện Vô Mệnh, phóng lên trên.
Trong thiên không không ngừng bay xuống những phiến lá cây to lớn của Khởi Nguyên Chi Thụ, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc. Có đôi khi cũng sẽ rơi xuống thi thể của Kỵ sĩ cùng với thi thể của Linh thú. Có một vài kẻ rơi xuống biến thành thịt vụn, có một vài kẻ thì giữ nguyên thân thể. Chiến đấu đã tiến hành đến thời kỳ quan trọng nhất, dị thường kịch liệt. Tuy rằng Phó Thư Bảo tự mình tham gia vào rất nhiều tràng chiến đấu, có được kinh nghiệm chiến trường không ít, nhưng mà cùng với chiến trường trước mắt so sánh, thì cũng chỉ là đồi nhỏ gặp thái sơn mà thôi, còn xa mới bằng được. Cuộc chiến hủy diệt một nền văn minh lực lượng cường thịnh nhất, gần như chỉ nhìn từ góc độ này mà nói, trận chiến tranh này căn bản không thể đơn giản nổi!
Hai chân vừa bước ra, Luyện Vô Mệnh đã xoay người hướng về phía không trung phóng vọt đi. Ở địa phương này, lực trường lực lượng quấn bện cùng với va chạm với nhau vô cùng kịch liệt. Lực trường lực lượng từ trên thiên không áp bách xuống còn cường đại hơn nhiều, liền giống như một cái lồng giam thật lớn bao phủ toàn bộ cả Vương thành, đem tất cả các sinh mệnh giam cầm ở trong đó, mặc cho mọi người xâm lược.
Quả thật đúng như những gì Luyện Vô Song nói, có một cái nhà giam lực trường lực lượng khổng lồ khôn cùng như vậy, cho dù là một con kiến muốn rời khỏi chiến trường này, thân thể cũng sẽ bị vỡ tan thành từng mảnh! Bản thân nàng trói gà không chặt, còn biết trốn đi đâu chứ?
Muốn sáng lập ra một nhà giam lực lượng bao phủ cả một cái thành thị như thế này, ngăn cách hết thảy mọi người ra vào, đây là một loại khái niệm như thế nào? Ngay cả một Lực sĩ Bán Thần cấp giống như Luyện Vô Mệnh cũng không thể thoát ra khỏi nơi này được, cũng biết được nó cường đại đến mức nào! Mà muốn sáng lập ra nhà giam lực lượng như thế này, cũng không phải một vị Lực sĩ Thần cấp là có thể làm được. Nguyên nhân rất đơn giản, một Lực sĩ Thần cấp muốn sáng lập ra một lực trường lực lượng bao phủ cả một tòa thành thị cũng không phải khó làm, nhưng mà muốn giam cầm tất cả mọi người, bao gồm cả Lực sĩ Bán Thần cấp, như vậy thì phải xem lại rồi!
Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Phó Thư Bảo không chỉ nhìn thấy được Luyện Vô Mệnh phóng vọt lên tận trời, còn thấy được bốn người đang huyền phù bên trong thiên không. Bốn người kia, Phó Thư Bảo cũng đã nhận thức, rõ ràng chính là Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần của Luyện Quốc, Luyện Hoa Nữ Thần, Thiên Không Nữ Thần, Đại Địa Chi Thần cùng với Luyện Ngục Thần Tước. Bốn vị Trấn Quốc Đại Thần, phân biệt kềm giữ bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc. Cái nhà gian lực trường lực lượng phong tỏa cả tòa Vương thành kia, chính là do bọn họ thành lập ra.
Luyện Vô Mệnh từ dưới mặt đất phóng thẳng lên trên. Với tu vi Lực sĩ Bán Thần cấp như hắn, muốn khiêu chiến với bốn Lực sĩ Thần cấp, đó không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá, tự rước diệt vong. Nhưng mà từ trên người của Luyện Vô Mệnh, Phó Thư Bảo liền nhìn thấy được một loại dũng khí bỏ mặc bên ngoài mọi sinh tử, một loại yêu thương nhiệt tình cùng với chấp nhất hoàn toàn bỏ mạng. Nguyên nhân chính là bởi vì yêu thương sinh mệnh nhiệt tình, tất cả mới phải chiến đấu!
- Không đúng a!
Phó Thư Bảo đột nhiên có chút cảnh giác nhìn về phía chỗ sâu bên trong thiên không. Ngay trong nháy mắt kia, một đạo hắc quang đột nhiên từ trên thiên không giáng xuống, trong khoảnh khắc đã bao vây Luyện Vô Mệnh lại. Không hề có một động tác chiến đấu nào, chiến đấu cũng đã chấm dứt!
Luyện Vô Mệnh đang ở bên trong chỗ sâu trên thiên không chợt chậm rãi rơi thẳng xuống đất. Máu tươi của hắn giống như là vô số những hạt mưa rơi thẳng xuống dưới mặt đất. Thanh Thần kiếm Trấn quốc Phá Hư trong tay của hắn đã bị gãy thành ba đoạn, cũng theo thân thể của hắn rơi thẳng xuống.
Phanh!
Một thanh âm trầm mặc vang lên, đại địa rung động một chút. Một vị Lực sĩ Bán Thần cấp ngã xuống, sau đó cũng không có dấu hiệu đứng lên nữa. Phó Thư Bảo cũng rõ ràng cảm giác được, cái rơi xuống kia, chính là một cỗ thi thể! Thời điểm khi hắc quang bao phủ lên trên người Luyện Vô Mệnh, thì sinh mệnh của hắn cũng đã chấm dứt rồi!
- Là ai mà cường đại như thế?
Ánh mắt của Phó Thư Bảo nhìn thẳng lên trên thiên không. Đúng lúc này, một người toàn thân được bao phủ bên trong hắc vụ đột nhiên xuất hiện bên trên thiên không. Vừa rồi đạo hắc quang kia cũng không phải là ánh sáng chân chính, mà là hắn!
Phó Thư Bảo cũng đột nhiên hiểu ra được, là đại diện của một nền văn minh lực lượng cường thịnh, Luyện Quốc có được thực lực phi thường hùng hậu, Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần muốn lật đổ Vương triều Luyện Quốc, cũng không phải là chuyện tình dễ dàng gì, huống chi còn có sự tồn tại của Khởi Nguyên Chi Thụ, tượng trưng cho cả Thời đại Khởi Nguyên này nữa?
Khởi Nguyên Chi Thụ kỳ thật mới chính là Thủ hộ thần mạnh nhất của Luyện Quốc!
Nhưng mà, trong trận chiến vừa rồi, Khởi Nguyên Chi Thụ đã héo rũ, những tán lá khổng lồ đều điêu linh rơi xuống, nguyên nhân duy nhất có thể giải thích chính là, hắn đã bị công kích, cũng đã bị đánh bại!
Với thực lực của Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần, vốn dĩ không có khả năng đánh thắng được Khởi Nguyên Chi Thụ. Điểm này Phó Thư Bảo tin tưởng không chút nghi ngờ. Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy phân thân lực lượng của Khởi Nguyên Chi Thụ. Đó chính là tồn tại tương đương với Thần rồi, huống chi là bản tôn của nó chứ? Xuất hiện loại sự tình này, nguyên nhân duy nhất chính là bên trong trận doanh của Tứ Đại Trấn Quốc Chi Thần còn có một tồn tại còn cường đại hơn cả Khởi Nguyên Chi Thụ nữa! Hắn mới chính là độc thủ phía sau màn khiến cho Luyện Quốc bị hủy diệt!
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía bóng người toàn thân bao phủ bởi hắc vụ ở bên trên thiên không kia, trái tim Phó Thư Bảo nhất thời lâm vào trạng thái khẩn trương cực độ. Hắn có một loại dự cảm, người giấu bên trong hắc vụ, chỉ một kích liền giết chết Luyện Vô Mệnh, chính là độc thủ phía sau màn mà hắn muốn tìm! Giờ phút này, nhiệm vụ của Tứ Đại Trấn Quốc Chi Thần chính là liên hợp lại, sáng lập ra một cái nhà giam lực lượng không cho bất luận kẻ nào thoát đi!
Chẳng qua đáng tiếc chính là, bởi vì chung quanh thân thể thủy chung cũng tồn tại một tầng hắc vụ ánh mắt không thể nhìn xuyên qua được, khiến cho Phó Thư Bảo không thể nào nhìn rõ được bộ dáng của hắn. Nhưng mà thông qua đối chiếu với hình ảnh trong đầu, hắn rất nhanh liền đem người giấu bên trong hắc vụ kia cùng với gương mặt ẩn giấu bên trong hắc ám trong cái cột đá ở sâu dưới đáy biển lúc trước.
Là hắn, chính là hắn!
Hai chân Phó Thư Bảo nhẹ nhàng đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể phóng vọt lên thiên không. Hắn muốn tiếp cận quan sát tên gia hỏa này, đạt được càng nhiều những tin tức hơn. Quang mang Thời Chi Chiến Giáp đột nhiên lóe sáng lên, mang theo Phó Thư Bảo hướng về phía người bên trong hắc vụ kia bay tới. Nhưng mà, còn chưa đợi hắn kịp bay đến gần, luồng hắc vụ đột nhiên biến mất bên trong hư không, cái tên gia hỏa kia cũng giống như chưa từng xuất hiện qua vậy.
- Đáng giận! Chẳng lẽ hắn biết ta đã đến đây, có ý trốn tránh ta?
Trong lòng Phó Thư Bảo dâng lên tia ý niệm này, nhưng chợt cười khổ lắc đầu:
- Đây là thời không quá khứ, những chuyện tình ta thấy đều là đã xảy ra rồi, đã có kết quả rồi. Cho dù cái gã độc thủ sau màn kia cũng giống như ta, có được bảo vật giống như Thời Chi Chiến Giáp vậy, nhưng mà, hắn như thế nào sẽ biết ta lấy tọa độ gì, trở lại đoạn thời gian nào trong quá khứ cơ chứ?
Thời không quá khứ, đây chính là thời gian đã trải qua vô số ức vạn năm, chỉ cần có được tọa độ tham chiếu, thông qua Thời Chi Chiến Giáp, Phó Thư Bảo có thể xuất hiện tại bất cứ thời không nào, thăm dò những bí mật đã bị thời gian bao phủ. Một mảnh thời không rộng lớn như vậy, lớn đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Quả thật, cái gã độc thủ phía sau màn kia cho dù cũng có Thời Chi Chiến Giáp, nhưng cũng không thể nào theo dõi Phó Thư Bảo được.
Đột nhiên biến mất, cũng liền mất đi cơ hội quan sát.
Chiến hỏa vẫn còn tiếp tục, thành thị đã từng phồn hoa, lúc này bị máu tươi bao phủ, bị lửa thôn phệ. Các dân chúng Luyện Quốc không ngừng ngã xuống trong máu tươi, ngã vào bên trong biển lửa. Tất cả mọi người ở trong này, không ai đào thoát khỏi vận mệnh tử vong, cũng đều ngã xuống. Vương tử Luyện Quốc Luyện Vô Mệnh vừa chết, chiến đấu liền biến thành xu thế nghiêng hẳn về một bên. Chấm dứt, hẳn cũng sẽ không lâu lắm.
Bên trên thiên không, Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần vẫn như cũ liên hợp cùng một chỗ, thành lập ra nhà giam lực lượng giam cầm tất cả mọi người. Mục đích của bọn họ chính là rõ ràng, đó chính là không để bất luận kẻ nào ở trong này thoát ra được bên ngoài!
- Phi! Con mẹ nó! Còn tự xưng là Trấn Quốc Đại Thần, chịu sự tôn thờ cùng với kính yêu của dân chúng Luyện Quốc, không ngờ lại làm ra loại chuyện tình thảm tuyệt nhân gian, diệt sạch nhân tính như thế này! Có cơ hội, lão tử sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá cho chuyện tình các ngươi đã làm ngày hôm nay!
Hai mắt Phó Thư Bảo bốc lửa nhìn chằm chằm Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần đang huyền phù trong thiên không.
Đáp xuống mặt đất, đi đến bên cạnh thi thể của Luyện Vô Mệnh, lẳng lặng nhìn hắn, còn có thanh Thần kiếm Phá Hư đã bị cắt thành ba đoạn kia, tâm tình của Phó Thư Bảo nhất thời hỗn loạn. Không biết vì cái gì, hắn đối với gã Vương tử có vận mệnh giống mình này có cảm tình rất sâu sắc. Nhìn thấy hắn chết đi, cái loại cảm thụ này giống như là nhìn thấy vị huynh trưởng thân thiết nhất của chính mình chết đi vậy.
- Từ từ! Ta như thế nào quên mất chuyện tình trọng yếu nhất chứ?
Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động, nghĩ đến một chuyện:
- Bên trên Tứ Đại Trấn Quốc Chi Thần vẫn còn có tồn tại một vị Thần Quan nữa. Vừa rồi cái người ẩn nấp bên trong hắc vụ kia rõ ràng không phải là Thần Quan, mà là nhân vật của Thời đại Hắc Ám. Như vậy, cái vị Thần Quan kia đến tột cùng là ở nơi nào rồi?
Thoáng dừng lại một chút, hắn đột nhiên lại nghĩ đến:
- Cuối cùng tuy rằng Luyện Quốc đã bị hủy diệt, nhưng mà Tứ Đại Trấn Quốc Đại Thần cũng đã bị phong ấn. Như vậy, là ai phong ấn bọn họ? Có thể nào là vị Thần Quan kia không?
Một loạt những vấn đề xuất hiện, giống như một đám hỗn độn xâu chuỗi lại một chỗ với nhau, bất luận là nghĩ thế nào cũng không thể sắp xếp lại cho rõ ràng được.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên rung động kịch liệt lên. Từng tòa từng tòa kiến trúc không ngừng bị phá phủy, mặt đất không ngừng xoay chuyển liên hồi. Một đạo bạch quang chói mắt đột ngột từ dưới mặt đất phóng vọt lên trên thiên không!
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phó Thư Bảo kinh hãi đến cực điểm nhìn chằm chằm những biến hóa đột nhiên xảy ra trước mặt. Nhưng không đợi hắn có cơ hội nhìn thấy rõ ràng, quang hoa gợn sóng trên Thời Chi Chiến Giáp đột nhiên đại phóng, mang theo hắn ly khai khỏi thời không kia.
Thời Chi Chiến Giáp sử dụng đến lúc này, thời điểm dừng lại bên trong quá khứ mãi cho đến giờ đều là tùy tiện phát sinh ra. Ngoại trừ lần đầu tiên, bởi vì thời gian trong quá khứ trùng khớp với thời điểm lúc rời đi, khiến cho nên ngay lập tức quay trở về thế giới thực tại. Đối với những chuyến lữ hành ở thời không xa xôi hơn, Phó Thư Bảo nhưng vẫn không thể tìm được phương pháp khống chế thời gian trở về.
- Thời Chi Chiến Giáp dừng lại ở trong thời không xa xôi này đây, năng lượng tiêu hao quả thật là quá lớn. Càng là thời không quá khứ xa xôi hơn, thời gian dừng lại cũng càng ngắn hơn. Ta căn bản là không thể khống chế được a! Đáng tiếc là, nếu như nhìn thấy được sau khi nổ mạnh xảy ra chuyện gì thì tốt rồi…
Cái ý niệm này giống như tia chớp hiện lên trong đầu hắn, sau đó lại là một mảnh hắc ám. Phó Thư Bảo đột nhiên quay trở lại thế giới hiện thực, liền lập tức ngã xuống trên mặt đất…