Ào!
Mặt nước Long đàm đột nhiên tách ra, một cái bóng hắc ám to lớn từ dưới mặt nước nhanh chóng nổi lên. Chiều cao lên đến mấy chục thước, hình thái dữ tợn. Nó vừa xuất hiện nhất thời làm cho toàn bộ huyệt động ngầm trong lòng núi tràn ngập một cỗ khí tức tà ác và thô bạo.
Nó chính là đầu quái vật Ác long, thứ đã để lại những dấu chân khổng lồ dưới Hải Để Thâm Uyên, mấy lần truy sát Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư.
Đối với Ác long mà nói, hai con mồi hèn mọn kia không ngờ mấy lần dưới mí mắt của hắn trốn thoát. Đây là chuyện tình khó có thể chấp nhận được! Mới vừa rồi, hắn đã phun ra Long châu của hắn, tìm kiếm trong mấy trăm cái phân động trong hang động kia, nhưng mãi cũng không phát hiện được tung tích của Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư. Đối với người khác mà nói, địa hình ở nơi này không hề nghi ngờ chính là một tòa mê cung khổng lồ. Nhưng mà đối với hắn mà nói, cũng là quen thuộc như cái sân nhà mình vậy, không có gì đáng sợ. Hắn kết luận, Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư vẫn còn ở trong khu vực thủy vực gần đây, thậm chí rất có thể đã trốn vào trong hang ổ của hắn rồi.
Cũng trong thời khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới bảo bối tâm can của mình ở bên trong Long đàm kia, trong lòng rốt cuộc cũng lo lắng, sốt ruột chạy trở về Long đàm, kiểm tra lại một chút.
Từ bên trong Long đàm thoát ly ra, chuyện tình đầu tiên mà Ác long làm chính là tìm kiếm tung tích của Phó Thư Bảo cùng với Hữu Nãi Ngư. Tầm mắt của hắn rất nhanh đảo mắt một vòng trong nhà của mình, tìm tòi mỗi một góc nhỏ nhặt nhất. Không phát hiện ra sự tồn tại của con mồi, trong lòng thoáng an tâm một chút. Lập tức, hắn chạy đến trước hang ổ, vừa nhìn vào, liền ngây người tại đương trường.
Bên trong hang hổ của nó, vô duyên vô cớ có thêm một đống kim cương bảo thạch, còn có hoàng kim nữa, nhưng mà duy nhất lại không nhìn thấy thứ quan trọng nhất của hắn, đó chính là tâm can bảo bối của hắn, Long đản!
Long chính là trống mái nhất thể, không có phân chia giới tính, mỗi một đầu Long sau khi trưởng thành cũng chỉ có thể sinh ra một quả trứng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao loại sinh vật này lại vô cùng thưa thớt như vậy. Long đản của hắn, tương đương chính là hậu đại sinh mệnh của hắn, chính là chuyện tình quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, hiện tại không ngờ lai có người trộm nó đi mất!
- Ngao ô!
Một tiếng rống đinh tai nhức óc nhất thời tràn ngập bên trong Long đàm. Thanh âm chấn động khiến cho nham thạch xung quanh cũng phải run rẩy lên một trận. Một ít bảo thạch được khảm bên trong vách đá cùng với một vài khối đá nhỏ cũng bị chấn động ầm ầm rơi xuống. Bên trong hư không nhất thời tạo thành một hồi cơn mưa bảo thạch.
Ánh mắt Ác long đột nhiên xoay qua nhìn về phía cái khe hở nham thạch cách đó không xa.
Cái thông đạo kia, từ trước đến giờ hắn chưa từng xâm nhập thăm dò qua, bởi vì không cần thiết. Nhưng mà hiện tại, hắn phải đi vào đó rồi. Con mồi của hắn không có khả năng sau khi trộm xong Long đản của hắn lại chấp nhận nguy hiểm chạy ngược trở về thủy vực Hải Để Thâm Uyên, mà nhất định chạy vào bên trong khe hở nham thạch an toàn hơn này.
Nhìn thấy cái khe hở nham thạch diện tích chẳng qua chừng hai thước kia, bên trong cặp long nhãn to lớn của Ác long đột nhiên bốc lên một luồng hỏa diễm lục sắc sâm u. Cừu hận và sát ý hòa trộn cùng một chỗ, khiến cho ánh mắt của hắn không ngờ lại bộc phát ra nộ hỏa chân thật. Thực lực như vậy, cho dù là hai người Mặc Lan Lý Sự cùng với Thánh An Na đã nắm giữ Hỗn Nguyên lực cũng không so sánh được.
Thần thú đến từ Thượng Cổ, có thực lực phi thường cường đại, Ác long chính là loại Thần thú Thượng Cổ như vậy, căn bản không phải là loại Thần thú như Thất Luyện Mãng có khả năng so sánh được.
Răng rắc, răng rắc!
Một trận thanh âm xương cốt bạo liệt đột nhiên từ trên thân thể của Ác long truyền ra.
Trong một tràng tiếng vang giống như pháo nổ kia, thân thể cao lớn mấy chục thước của Ác long không ngờ lại từng chút từng chút thu nhỏ lại. Những mảnh Long lân to cỡ nắm tay trên thân thể hắn cũng dần dần thu nhỏ lại, thậm chí còn biến mất trong làn da của hắn. Một lúc sau, một đầu Ác long cao lớn mấy chục thước lúc này đã cuộn mình biến thành một đống, biến thành một đống thịt màu tuyết trắng.
Lách ca lách cách!
Lại một chuỗi thanh âm kỳ lạ truyền ra. Ngay sau đó, một đạo hắc quang từ bên trong đống thịt tuyết trắng kia tuôn trào ra. Quang mang hắc sắc, đống thịt tuyết trắng, cả hai cái kết hợp với nhau tạo thành một màn hình ảnh đối lập tiên minh. Chuyện tình quỷ dị hơn tiếp tục xảy ra. Đống thịt tuyết trắng đang cuộn mình trên mặt đất kia, vốn dĩ là một đống thịt mơ hồ không có bất cứ hình dáng gì, lúc này sau khi luồng hắc quang hiện lên, đống thịt kia đầu tiên liền xuất hiện một cái mông tuyết trắng, sau đó là một cái vòng eo mảnh khảnh, sau đó là cặp chân thon dài, hai cánh tay thon dài, cuối cùng là xuất hiện hai vai, cổ cùng với cái đầu.
Long hóa nhân hình, chuyện lạ thiên cổ!
Hắc quang tiêu tán đi, đầu một nàng thiếu nữ do Ác long hóa thành từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên.
Nàng ta có hai chân thon dài đẫy đà, rõ ràng có thể nhìn thấy làn da màu trắng muốt như tuyết, tràn ngập cảm giác lực lượng nổ mạnh. Nhưng mà lại không chút nào ảnh hưởng đến những đường cong trên cặp chân của nàng, vẫn như trước tràn ngập sự hấp dẫn xinh đẹp. Cặp ngực của nàng to lớn mà phi thường căng tròn, giống hệt như hai khỏa đạn pháo đang đứng thẳng trước ngực, đợi lệnh phóng ra. Ngũ quan của nàng tinh tế mà khéo leo, một cỗ khí chất tinh xảo trí tuệ.
Duy nhất bất đồng với nhân loại chính là, hai mắt của nàng có một màu sắc kỳ quái, lục sắc sâm u quỷ dị. Ở giữa hai chân của nàng, không ngờ cũng có khí quan giống như là của nữ tử nhân loại vậy, chỉ là còn khéo léo, tốt đẹp hơn rất nhiều. Trơn bóng như ngọc, không có một tia sợi lông dư thừa nào sinh trưởng tại khu vực đó. Một nữ nhân như vậy, nếu như không phải là do Ác long biến thành, như vậy hắn tuyệt đối được xưng là mỹ nữ tuyệt thế.
Từ trên mặt đất đứng thẳng lên, tầm mắt của nàng gắt gao tập trung nhìn chằm chằm vào cái khe hở nham thạch kia. Đủ các loại cảm xúc phẫn nộ, oán hận, lo lắng này nọ xuất hiện bên trong đôi mắt của nàng. Hai nắm tay của nàng nắm chặt lại, những đường cơ bắp trên cánh tay xuất hiện, tràn ngập cảm giác lực lượng. Lực lượng mà nàng ta có được, cũng không phải là loại lực lượng đơn giản bình thường, mà là loại lực lượng có tính hủy diệt cực mạnh!
Cũng đồng thời với cái này, từ bên trong làn da của nàng đột nhiên xuất hiện một đạo dấu ấn dài màu đen. Chỉ trong nháy mắt, đám Long lân màu đen lúc trước đã biến mất, hiện tại một lần nữa xuất hiện. Chỉ là lúc này, đám Long lân này không còn lớn cỡ nắm tay nữa, mà chỉ nhỏ chừng một hạt gạo mà thôi. Chúng nó vô cùng tinh mịn bao trùm bên trên làn da của nàng, rất nhanh liền biến thành một bộ Long giáp độc đáo.
Tay phải của nàng đột nhiên tự đâm thẳng vào lồng ngực của chính mình, rút ra một khúc xương sườn, mạnh mẽ kéo thẳng ra ngoài. Trong phút chốc, một đạo hắc quang thoáng hiện ra, trong tay này xuất hiện một thanh trường thương toàn thân một màu đen tuyền, phát ra hào quang hắc sắc lập lòe.
Long nữ, Long giáp, Long thương, ở bên trong cái Long đàm này, hình thành nên một màn hình ảnh quỷ dị.
Một đạo thanh âm từ trong miệng của nàng toát ra.
Nếu như có người hiểu được Long ngữ nghe được, liền có thể phiên dịch ra câu nói đó là như thế này:
- Tiểu tử, tên gia hỏa hèn mọn, ngươi là người đầu tiên trong cả vạn năm qua khiến ta phải biến thành hình thái Long nữ mà truy sát! Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi! Chỉ có máu tươi của ngươi mới có thể tẩy đi hận ý trong lòng của ta!
Ngôn ngữ cổ xưa ở bên trong Long đàm không ngừng quanh quẩn, mặt nước của Long đàm cũng bị ảnh hưởng, nổi lên từng đợt sóng gợn.
o0o
Giờ phút này, trong lòng của Phó Thư Bảo, kỳ thật cũng có một cơn sóng gọn. Đó là bởi vì ở trong một địa phương chật hẹp nào đó, cả hai người phải khom người bò mà tiến tới, hắn cố chấp bò ở sau lưng của Hữu Nãi Ngư, bắt Mỹ nhân ngư bò trước dẫn đường.
Đi như vậy, hắn có thể hân thưởng ngắm nhìn cặp mông xinh đẹp cùng với cái khe hở tuyệt mỹ bên dưới cặp mông của tiểu cô nương Mỹ nhân ngư đang không ngừng đánh qua đánh lại khi bò tới trong thông đạo nhỏ hẹp kia.
Trên người của Hữu Nãi Ngư có một cái váy dài màu tuyết trắng mà bất cứ lúc nào cũng có thể thu vào trong làn da. Lúc trước Phó Thư Bảo mãi cũng không có quan tâm xem nàng ta như thế nào làm được chuyện này, hiện tại hắn mới có cơ hội cẩn thận quan sát. Hắn phát hiện ra, bộ váy dài màu tuyết trắng kia cũng không phải là bằng loại vải thông thường, cũng không phải là loại tơ lụa quý báu của Tú Quốc bình thường, mà là một loại sợi tơ chưa từng gặp qua dệt thành. Bản thân nó có một loại tính chất mềm mại khó có thể hình dung, nhẹ nhàng ôm lấy cặp mông no tròn của Hữu Nãi Ngư, đem một cái bộ dáng đẫy đà mượt mà hiện ra trước mắt của Phó Thư Bảo.
Ngắm nhìn cặp mông màu mỡ, cùng với cái mảnh đất màu mở ẩn ẩn hiện hiện bên dưới cái rãnh mông căng tròn kia, khiến cho tâm hoa của Phó Thư Bảo nộ phóng. Những nguy hiểm này nọ, Ác long này nọ, hiện tại sớm đã quăng khỏi mười chín tầng trời rồi!
Hắn bò theo sát phía sau lưng Hữu Nãi Ngư, lấy lý do vì để bảo vệ sự an toàn của nàng, nhưng trên thực tế chính là phi thường đáng khinh ngắm nhìn cặp mông của người ta. Chóp mũi của hắn gần như là chạm thẳng vào cái nơi tốt tươi đẫy đà kia, cũng rất dễ dàng ngửi được hương vị từ nơi đó phát ra. Một loại hương vị phi thường kỳ quái, trong mùi thơm nhàn nhạt còn có ẩn hiện mang theo một cỗ hương vị ngư tinh nhàn nhạt nữa…
- Loại hương vị này… là bởi vì nàng là Mỹ nhân ngư sao?
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm hỏi. Hắn rất thích nghiên cứu những thứ kỳ quái, nhất là trên phương diện này.
- Phó đại ca, hay là ngươi đi trước đi! Ngươi thận trọng, có thể phát hiện ra manh mối, ta chỉ sợ ta tìm không được lối ra a!
Đúng lúc này Hữu Nãi Ngư đột nhiên đình chỉ bò tới.
Phốc!
Phó Thư Bảo đang bò sát phía sau lưng nàng nhất thời đem toàn bộ khuôn mặt của hắn đập thẳng lên trên cái mông căng tròn của Hữu Nãi Ngư. Cái mũi của hắn, vừa vặp đẩy thẳng vào trong cái rảnh nhỏ trên mông của người ta.
- Nha… ngươi…
Cảm giác kỳ quái đột nhiên lại xuất hiện, trên mặt Hữu Nãi Ngư nhất thời đỏ bừng. Tay chân cùng sử dụng, nàng phóng nhanh về phía trước mấy bước, lúc này mới thoát khỏi Phó Thư Bảo đang dúi mặt vào mông nàng. Nàng kinh ngạc nhớ lại, vừa rồi, tựa hồ, cái địa phương mẫn cảm kia của mình, đã bị tên gia hỏa kia dùng đầu lưỡi liếm qua một cái… thật sự ác tâm a!
Phó Thư Bảo lúc này vẫn còn ngây người tại chỗ, nhưng mà Hữu Nãi Ngư cũng đã chạy ra phía trước rồi, nhất thời có cảm giác mất mác, nhưng mà ngoài mặt vẫn giả bộ hình dáng đứng đắn:
- Thật xin lỗi! Vừa rồi không chú ý ngươi đã dừng lại! Đúng rồi! Vừa rồi ngươi mới nói gì? Muốn ta dẫn đường à?
Một khi đã làm ra chuyện tình đuối lý, cũng không nên tiếp tục dừng lại ở chuyện này, thậm chí không thể để cho kẻ bị hại có thời gian hồi tưởng lại.
- A, đúng vậy! Vẫn là do Phó đại ca tìm đường đi. Ở bên trong khe hở nham thạch như thế này bò đi, ta đúng là không có chút kinh nghiệm a!
- Được rồi! Để ta dẫn đường!
Phó Thư Bảo cười ha hả, mắt không chớp một cái bò sát qua bên người của Hữu Nãi Ngư tiến lên phía trước, sau đó bò về phía trước dẫn đường.
Cả hai đi thêm một đoạn xa nữa, từ chỗ sâu hắc ám phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm tí ta tí tách của giọt nước rơi xuống.
- Hữu Nãi Ngư, ngươi nghe thấy gì không?
Phó Thư Bảo đột nhiên đình chỉ bò tới, kích động nói.
Hữu Nãi Ngư cũng nghiêng tai lắng nghe một chút, chợt cũng lộ ra nụ cười:
- Nghe thấy rồi! Là thanh âm của nước rơi!
Phó Thư Bảo nói:
- Có nước rơi, đã nói là có thông đạo nước chảy! Xem ra chúng ta trong lúc vô tình đã đi gần đến thủy vực của Vô Căn Chi Hải rồi!
- Có thể a!
Hữu Nãi Ngư ngẫm nghĩ một chút, bổ sung thêm:
- Hiện tại nhớ lại, ở bên trong hang động mà Tộc trưởng Thạch Ngư tọa hóa cũng có vô số những thông đạo lớn nhỏ khác nhau. Nói không chừng, chúng ta có thể đã đi đến cái hang động đó a!
Lời nói của Hữu Nãi Ngư khiến cho trong đầu Phó Thư Bảo đột nhiên hình thành nên một màn hình ảnh ba chiều. Đó là một mảnh sơn mạch kéo dài liên miên ngàn dặm, cũng chính là Sơn mạch Vô Vọng! Mà ở bên trong lòng núi, có rất nhiều thông đạo, những thông đạo này là thiên nhiên hình thành. Vị trí hiện tại hắn và Hữu Nãi Ngư đang ở chính là một điểm trong cái mạng lưới thông đạo chằng chịt trong lòng núi, không thể xác định được nơi nào. Hắn căn bản không tin là hắn cùng với Hữu Nãi Ngư đã tiếp cận cái hang động mà Tộc trưởng Thạch Ngư đã tọa hóa. Bởi vì tình huống trong lúc đó, không gian do Tỵ Thủy Châu hình thành sau khi bị hắn đóng băng, rất nhanh chuyển động, chịu sự quán tính cùng với đẩy đi của dòng nước chảy xiết, tốc độ đó so với phi cơ còn nhanh hơn nhiều. Giờ phút này đã sớm cách địa phương kia cả ngàn dặm rồi, như thế nào có thể ở bên trong khe hở nham thạch di chuyển mới có nửa ngày, đã đi xa như vậy cơ chứ?
- Phó đại ca, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
- Ách! Không có gì, chúng ta theo thanh âm nước rơi kia mà tiếp tục đi, xem thử xem nó là địa phương nào!
Lúc này Phó Thư Bảo mới từ trong cái hình ảnh ba chiều kỳ quái trong tư tưởng kia tỉnh thần lại, tay chân cùng sử dụng, lấy tốc độ nhanh hơn hướng về phía thanh âm nước rơi kia mà bò tới.
Tí tách, tí tách!
Thanh âm nước rơi kia càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Trước mặt chợt hiện lên một mặt sườn dốc. Không gian trước mắt lại mở rộng ra. Quang hoa của Tỵ Thủy Châu tuy rằng lóe sáng, nhưng mà chỉ có thể khuếch tán trong phạm vi khoảng chừng ba mươi thước mà thôi. Cái đó cùng với phạm vi không gian an toàn mà nó tạo thành dưới nước cũng bằng nhau. Bấy nhiêu đây hiển nhiên là không đủ rồi. Đứng thẳng người lên, ngắm nhìn không gian hắc ám ở phía xa xa, trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời sinh ra một cỗ cảm giác quỷ dị.
Trong lòng hắn vừa động, vung tay phải lên, một đoàn Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa nhất thời rời tay bay ra. Quang mang trắng xóa nhất thời hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, chiếu sáng một khoảng không gian rộng lớn hơn.
Vừa nhìn thấy, hô hấp của hắn cũng nhất thời đình chỉ lại.
Đó là một cái thủy đàm đen thui như mực, nằm ngay bên dưới vách núi đen mà hắn cùng với Hữu Nãi Ngư đang đứng. Nham thạch bốn phía xung quanh là loại nham thạch so với Huyền Thiết còn cứng rắn hơn rất nhiều, bóng loáng giống như là hắc ngọc vậy. Từ bên trong khe hở của nham thạch, không ngừng trào ra những giọt nước màu đen, chậm rãi rơi xuống, rơi thẳng vào bên trong cái thủy đàm màu đen kia.
Tích tách, tí tách!
Cái loại thanh âm này ở bên trong cái không gian quỷ dị này không ngừng vang vọng, không phải là loại cảm giác tịch mịch cô đơn, mà là làm cho người ta có một loại cảm giác tuần hoàn không thôi, có quy luật vĩnh hằng nào đó.
Một cỗ linh năng vô cùng cường đại từ bên trong thủy đàm màu đen như mực kia phát huy ra, lại ở bốn phía bên trên cái thủy đàm hình thành nên một hộ tráo linh năng phi thường kiên cố. Bằng mắt thường tuy rằng không thể nhìn thấy tầng hộ tráo kia, nhưng mà với tu vi lực lượng của Phó Thư Bảo, còn có năng lực cảm giác nguyên tố siêu phàm nữa, hắn đã sớm đem cái hộ tráo linh năng kia ‘nhìn’ thấy vô cùng rõ ràng.
Linh thú có được lực trường lực lượng, mà Lực sĩ cũng có lực trường lực lượng, có thể cung cấp một khả năng phòng ngự nhất định cho chính mình. Nhưng mà hiện tại, ngay cả một cái đầm nước cũng có hộ tráo lực trường do linh năng hình thành nữa, hiện tượng quỷ dị như vậy, Phó Thư Bảo vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!
Ti ti, ti ti…
Một tiếng vang quỷ dị đột nhiên ở bên trong phiến không gian quỷ dị này vang vọng lên. Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời cả kinh. Thời điểm vẫn chưa nhìn ra manh mối gì, thì các vách tường nham thạch màu đen ở bốn phía đột nhiên phát ra một luồng quang mang hòa nhã. Cái loại cảm giác này, giống như là chúng nó đang hấp thu năng lượng cùng với ánh sáng của Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa, tự động sáng lên vậy.
Đom đóm vào ban ngày sẽ hấp thu ánh sáng cùng với nhiệt độ của thái dương, vào ban đêm sẽ phát ra những luồng quang mang xinh đẹp. Đám nhan thạch trước mặt này, cũng tựa hồ như có được năng lực như vậy, hơn nữa còn nhanh hơn rất nhiều.
Trên thực tế cũng đúng như vậy, Phó Thư Bảo vừa ngẩng đầu nhìn lên, Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa của hắn đã dần dần trở nên ảm đạm, lung lay muốn tắt.
Một lúc sau, Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa thật sự mất đi một tia năng lượng cuối cùng của nó, ở bên trong hư không biến mất vô tung vô ảnh.
- Cái này…
Phó Thư Bảo há hốc miệng, không dám tin tưởng một màn phát sinh trước mắt mình.
Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa chính là do Ngũ Sắc Nguyên Tố Chi Hỏa hoàn mỹ tiến hóa thành, có được năng lực đặc thù không bao giờ tắt!
Nhưng mà ở trong này, nó không ngờ cứ như vậy kỳ diệu khó hiểu bị hút sạch năng lượng, biến mất không còn.
Cái thủy đàm màu đen kia, đến tột cùng là cái gì vậy?
Những địa phương kỳ dị nhất định có chỗ không tầm thường! Phó Thư Bảo đột nhiên chợt nghĩ đến một thứ mà Hữu Nãi Ngư từng nhắc qua, đó chính là, Linh mạch Huyền Thiết Sơn!
- Linh mạch Huyền Thiết Sơn, sở dĩ được gọi là Linh mạch, tựa hồ như có thể hiểu rằng nó là dòng chảy có linh năng, linh tính. Nhưng mà cái thủy đàm màu đen trước mặt này lại là yên lặng bất động a! Rốt cuộc nó có phải là Linh mạch Huyền Thiết Sơn hay không?
Nhìn về phía cái thủy đàm màu đen bên dưới, trong lòng Phó Thư Bảo tràn đầy nghi hoặc. Hắn nghĩ thấy cái thủy đàm màu đen trước mắt rất có thể chính là Linh mạch Huyền Thiết Sơn, nhưng cũng không dám khẳng định.
Thần sắc của Hữu Nãi Ngư cũng phi thường khiếp sợ. Nàng nhìn chằm chằm vào thủy đàm trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn há hốc ra, không thể khép lại.
- Hữu Nãi Ngư, ngươi còn nhớ tới Linh mạch Huyền Thiết Sơn mà ngươi từng nói với ta hay không?
Hữu Nãi Ngư khẽ gật đầu:
- Đương nhiên là nhớ!
Dừng lại một chút, nàng đột nhiên nói thêm:
- Thế nào? Phó đại ca, ngươi muốn nói, cái thủy đàm màu đen trước mặt này chính là Linh mạch Huyền Thiết Sơn sao?
Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:
- Ta chỉ nghĩ là có khả năng đó mà thôi! Từ một vài tình huống trước mắt, ví dụ như tầng bình chướng cường đại do linh năng hình thành kia, còn có cái tính chất không thể tắt của Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa của ta, ở trong này không ngờ lại bị hấp thu mấy… Ngươi nói lại cho ta nghe, truyền thuyết về cái Linh mạch Huyền Thiết Sơn kia đến tột cùng là như thế nào? Ta cần biết càng nhiều càng tốt!
Muốn phán đoán xem cái thủy đàm màu đen trước mắt đến tột cùng có phải là Linh mạch Huyền Thiết Sơn hay không, như vậy cần phải nắm giữ càng nhiều tư liệu, cho dù là một số tin tức truyền thuyết cũng vậy.
Hữu Nãi Ngư thoáng suy nghĩ một chút, nói:
- Sơn mạch Vô Vọng, hay còn gọi là Huyền Thiết Sơn, chính là Thần sơn trong truyền thuyết của Ngư Nhân Tộc chúng ta. Nó không chỉ kéo dài ngàn dặm, không có bất cứ cây cỏ nào sinh trưởng, hơn nữa còn chứa đựng Hải Để Thâm Uyên trong lòng nữa. Người của Ngư Nhân Tộc chúng ta rất ít người có thể đến đây… Còn về truyền thuyết Linh mạch Huyền Thiết Sơn kia, từ xa xưa Ngư Nhân Tộc chúng ta cũng đã tồn tại rồi. Niên đại cụ thể cũng không thể khảo cứu được.
- Còn có cái gì nữa? Nội dung của truyền thuyết kia cụ thể là cái gì?
- Nội dung của truyền thuyết kia chính là, Linh mạch Huyền Thiết Sơn có được lực lượng phi thường cường đại, nếu như ai đạt được nó, như vậy sẽ có thể đạt được tân sinh!
Vẫn là cái nội dung như vậy. Cái truyền thuyết này quả thật quá mức đơn giản rồi, làm cho người ta hoài nghi người tạo ra cái truyền thuyết này chính là đến từ một cái bộ lạc nguyên thủy, một chút văn hóa cũng không có. Như thế nào cũng phải có chút chi tiết như là một vị Nữ Thần nào đó hạ phàm, rơi xuống một giọt nước mắt biến thành Linh mạch Huyền Thiết Sơn này nọ cho nó thêm huyền bí chứ?
Cảm giác trong lòng trở nên lộn xộn, Phó Thư Bảo cũng không tiếp tục truy hỏi tiếp nữa. Một khi đã là truyền thuyết, hơn nữa còn lưu truyền nhiều năm như vậy, Ngư Nhân Tộc không thêm mắm dặm muối, khiến cho người khác mê hoặc đã làm may mắn lắm rồi. Suy nghĩ một chút, trong lòng hắn liền có chủ ý:
- Hữu Nãi Ngư, ngươi lưu lại nơi này, không nên chạy loạn, ta xuống dưới xem một chút!
- Xuống dưới?
Hữu Nãi Ngư nhất thời kinh hãi:
- Cái bình chướng linh năng cường đại như vậy, ngươi đi xuống dưới khẳng định sẽ rất nguy hiểm a!
Phó Thư Bảo cười nói:
- Đường đi đến nơi đây đã bị chặt đứt rồi, đi ngược trở về khẳng định là chui vào trong miệng đầu Ác long kia. Chúng ta cần phải tìm ra con đường mới, cho nên trước mắt phải đi thăm dò địa phương này một chút!
Hữu Nãi Ngư đành phải gật đầu, nói:
- Vậy ngươi phải cẩn thận một chút! Ta lưu lại trên này, chỉ cần ngươi có nguy hiểm, ta sẽ lập tức xuống cứu ngươi!
Bản thân Hữu Nãi Ngư cũng có thực lực không tầm thường, kỳ thật không thua kém Phó Thư Bảo bao nhiêu. Nếu như là ở trong hoàn cảnh hải dương, nàng ta còn có được ưu thế địa lợi nữa. Nhưng mà trong hoàn cảnh không có nước, thì Phó Thư Bảo sẽ có được ưu thế địa lợi hơn.
Cũng không nói nhiều nữa, Phó Thư Bảo triển khai Băng Tuyết Lực Lượng Chi Dực, hai chân dẫm mạnh lên trên mặt đất, cả người biến thành một đạo cầu vòng, tiêu sái phóng vọt về phía thủy đàm màu đen phía dưới. Ở trước mặt của Mỹ nhân ngư, triển lộ ra một mặt xinh đẹp nhất, trước giờ Phó Thư Bảo không bao giờ tiếc công cả. Cho dù là ở dưới trường hợp như thế này!
Khổng tước xòe rộng cái đuôi ngũ mang lục sắc của chính mình chính là vì để hấp dẫn khổng tước cái đến để tiến hành sinh sản chủng loại. Hành vi của Phó Thư Bảo cũng chính là như vậy. Tuy rằng hắn cũng không có cái đuôi ngũ mang lục sắc, nhưng mà có một đôi Lực Lượng Chi Dực trắng muốt tinh thuần.
Đột nhiên bay xuống, bày ra tư thế phi thường tiêu sái, nhưng mà Phó Thư Bảo lai cũng không bởi vì Hữu Nãi Ngư đang ngắm nhì nhắn mà đắc ý sơ xuất, quên mất những nguy hiểm xung quanh. Thời điểm sắp sửa tiếp cận đến bình chướng linh năng, Băng Tuyết Lực Lượng Chi Dực của hắn đột nhiên dang rộng ra, đem thân thể của hắn huyền phù trên một độ cao nhất định.
Ánh mắt nhìn chằm chằm xuống phía dưới, đem cái thủy đàm tối đen như mực thu hết vào trong tầm mắt.
Tí ta tí tách!
Một giọt nước màu đen đột nhiên từ bên trong khe hở nham thạch bên cạnh nhỏ xuống, phát ra thanh âm tí tách nhàn nhạt, nổi lên một đợt gợn sóng nho nhỏ. Hiện tượng bên ngoài chính là như thế, cùng với những giọt nước bình thường rơi xuống thủy đàm cũng không chút gì khác nhau cả. Nhưng mà trải qua quan sát cẩn thận, Phó Thư Bảo rất nhanh liền phát hiện ra địa phương không tầm thường.
Thời điểm khi mà mỗi một giọt nước màu đen từ bên trong khe hở nham thạch rơi xuống, rơi vào bên trong cái thủy đàm màu đen bên dưới, thì cái bình chướng linh năng kia sẽ trong nháy mắt biến mất, sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Cũng ngay trong nháy mắt cực ngắn khi mà bình chướng linh năng kia biến mất, Phó Thư Bảo cũng phát hiện ra, cái thủy đàm màu đen bên dưới bình chướng linh năng, trình độ tinh thuần không chút tạp chất, đã vượt qua mức độ hắn tưởng tượng.
Có một loại tinh thuần gọi là Vô!
Không có bất cứ cái gì cả, mới gọi là tinh thuần nhất! Áo nghĩa trung tâm nhất của Đại Vô Vũ Trụ chính là Vô ngã, vô thế giới. Cái thủy đàm màu đen trước mắt này tựa hồ như có một tính chất tương tự như vậy. Bản thân nó nằm bên dưới bình chướng linh năng, phảng phất như là một cái thế giới độc lập, một vũ trụ độc lập vậy, cùng với hết thảy ngoại giới bên ngoài cũng không có chút quan hệ nào. Sự tinh thuần của nó, chính là một loại khái niệm Vô.
- Thứ huyền diệu như vậy… ta nghĩ rằng nó chính là Linh mạch Huyền Thiết Sơn trong truyền thuyết của Ngư Nhân Tộc a!
Trong lòng Phó Thư Bảo kinh ngạc thầm nghĩ.
- Nhưng mà, tuy rằng ta có thể thừa dịp khoảng thời gian cực ngắn kia để tiến vào bên trong bình chướng linh năng, nhưng nếu như làm vậy mà nói, sẽ có nguy hiểm gì không?
Hiện tại hồi tưởng lại, truyền thuyết về Linh mạch Huyền Thiết Sơn của Ngư Nhân Tộc vì cái gì lại đơn giản như vậy? Đó là bởi vì cái địa phương này căn bản là không có ai từng đi tới, tự nhiên cũng sẽ không thể nào tiến hành miêu tả chi tiết đối với cái địa phương này được. Người của Ngư Nhân Tộc cũng không phải giống như người của thế giới bên ngoài, tràn ngập giả dối cùng với dục vọng. Người bên ngoài ai cũng biết nói dối, còn người của Ngư Nhân Tộc thì không biết nói dối bao giờ. Như vậy, một cái truyền thuyết đơn giản đến như vậy, cũng là chuyện trong tình lý mà thôi.
- Nếu như ai tìm được Linh mạch Huyền Thiết Sơn, sẽ đạt được tân sinh… Cái thuyết pháp này đến tột cùng là muốn nói cái gì? Đạt được tân sinh, trong quan niệm bình thường, đó là chỉ một người đã chết đi, sau đó sống lại! Bởi vậy từ đó mà đoán, chẳng lẽ những người trước khi chết tìm được Linh mạch Huyền Thiết Sơn, sau đó sẽ hồi sinh sống lại hay sao?
Huyền phù trên hư không, Phó Thư Bảo do dự không quyết. Không có được sự hiểu biết đầy đủ, lá gan của hắn tuy rằng đủ lớn, nhưng lại không đến mức tùy tiện mạo hiểm sinh mệnh của mình để nghiên cứu một cái truyền thuyết.
Một đoàn Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa lại từ trong tay của Phó Thư Bảo bị quăng ném ra ngoài, huyền phù bên dưới một bức tường nham thạch tối đen.
Một màn quỷ dị như trước lại một lần nữa xuất hiện. Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa có được tính chất không thể tắt, lúc này lại bị thạch bích tối đen hấp thu mất, biến mất vô tung. Sau đó Phó Thư Bảo lại phát hiện ra, thời điểm khi giọt nước màu đen rơi xuống, tốc độ còn nhanh hơn bình thường một chút, mà khoảng cách thời gian bình chướng linh năng mở ra cũng sẽ tăng lên thêm một chút.
Từ đó có thể thấy, đám thạch bích màu đen bốn phía tiến hành hấp thu năng lượng cho thủy đàm màu đen, sau đó dùng hình thức giọt nước màu đen mà rơi xuống. Thạch bích màu đen cùng với thủy đàm màu đen bên dưới có mối quan hệ một cái hấp thu một cái tiếp nhận cùng với chứa đựng. Giữa hai cái này có một đạo bình chướng linh năng vô hình ngăn cách. Đạo bình chướng linh năng này không chỉ có tác dụng như một bình chướng bảo hộ, hiện tại xem ra nó còn có một cái tác dụng ẩn nữa, đó chính là tinh lọc.
Trong lúc nhất thời, Phó Thư Bảo tiến hành quan sát đến rất nhiều điểm chi tiết, cũng khiến cho hắn hiểu thêm được một vài thứ.
- Đi vào bên trong thủy đàm màu đen mạo hiểm hiển nhiên là việc không sáng suốt! Ta phải nắm giữ càng nhiều tin tức mới được. Đúng rồi, mấy cái giọt nước màu đen ở bên ngoài bình chướng linh năng này, sẽ có tính chất gì? Ta trước tiên lấy thử một giọt xem sao?
Trong lòng vừa động, Phó Thư Bảo liền chụp nhanh một cái, nhất thời đem một giọt nước màu đen vừa rơi khỏi khe hở nham thạch kia chụp lấy, để nó huyền phù trên hư không một thước trước mặt mình.
Một cỗ linh năng tinh khiết gần như thực chất nhất thời ập mặt mà đến. Cũng không có bất cứ thuộc tính nguyên tố nào cả, nhưng mà lại mang đến cho người ta một loại cảm giác bao quát hết thảy mọi lực lượng nguyên tố. Cái này giống như là một Lực sĩ đạt đến tu vi lực lượng cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ vậy, Thứ Vũ Trụ biến mấy, nhưng toàn thân cũng không chỗ nào không phải là Thứ Vũ Trụ, thậm chí không một cái tế bào nào mà không có năng lực tồn trữ lực lượng. Cả hai cái này cũng là có cùng một loại tính chất.
Vô, cũng không phải là không tồn tại, mà là một loại tinh thuần, tinh thuần không có bất cứ tạp chất gì. Một giọt nước màu đen trước mặt này, chính là có được tính chất phi thường tinh thuần! Điều này khiến cho Phó Thư Bảo cảm thấy vô cùng cảm thán. Bởi vì cho dù hắn đã đạt đến cảnh giới tu vi lực lượng Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực, cũng không thể nào có được năng lượng tinh thuần như là năng lượng trong giọt nước màu đen trước mắt kia.
Kỳ thật nó cũng không phải là giọt nước, mà là một loại dịch thể năng lượng tinh thuần!
Có màu sắc cùng với hình thái, bản thân lại có được trình độ tinh thuần tuyệt đỉnh, bản thân cái này đã là một kỳ tích rồi. Lực sĩ nhân loại căn bản không thể nào đạt được đến trình độ này, cũng chỉ có thiên nhiên mới có khả năng làm được mà thôi!
Nhìn thấy giọt dịch thể năng lượng màu đen tinh thuần kia, trong lòng Phó Thư Bảo không ngờ lại mơ hồ sinh ra loại xúc động muốn bỏ vào miệng mình mà nuốt luôn. Nhưng mà thời điểm này, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện tình khác, chính là thanh trường kiếm màu đen bị cắt làm ba đoạn mà hắn tìm thấy trong Long đàm kia!
- Thanh kiếm kia, nhìn về ngoài tựa hồ có sức nặng khoảng chừng mười cân, thậm chí là cả trăm cân, thế nhưng mà trọng lượng ngay cả một tờ giấy cũng không bằng nữa. Trọng lượng của nó cơ hồ có thể xem như không có! Chẳng lẽ… nó cũng là do một loại năng lượng, hay là một loại kim chúc phi thường tinh thuần nào đó luyện chế thành sao? Đúng vậy! Tuyệt đối là có khả năng này! Bằng không, một thanh kiếm có tạp chất, không có khả năng nhẹ hơn so với một tờ giấy được! Hơn nữa, cho dù là dùng Thiên Vũ Thạch, loại vật liệu luyện chế cao cấp nhất luyện chế ra một thanh kiếm, nó cũng phải có sức nặng phi thường kinh người! Nếu thật như vậy mà nói, thì vận dụng giọt năng lượng màu đen trước mắt này, ta có thể sửa chữa lại thanh kiếm gãy kia!
Khó có thể ức chế được sự kích động trong lòng mình, có được sự phỏng đoán như vậy, Phó Thư Bảo liền gấp gáp đem ba đoạn của thanh trường kiếm bên trong Luyện Chi Trữ Vật Giới của mình lấy ra. Vỏ kiếm màu trắng bởi vì vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, cho nên hắn đeo đeo lên trên lưng mình, chỉ là đem ba đoạn thân kiếm gãy kia huyền phù bên trong hư không trước mặt mình.
Sau đó Luyện Thiên Đỉnh cũng được hắn phóng xuất ra, huyền phù bên trong hư không.
Luyện vật trong hư không, nếu không phải là Luyện Lực sĩ tu vi lực lượng đã tiến nhập vào cảnh giới Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ lực, căn bản là không thể làm được.
Lần luyện chế này, gần như là luyện chế chữa trị, chứ không phải là luyện chế sáng tạo, cho nên cũng không cần có Dục Niệm Thạch cùng với các loại linh tài khác phụ trợ. Thứ vật liệu duy nhất mà Phó Thư Bảo cần, đó chính là giọt năng lượng màu đen kia.
Hắn đem ba đoạn thân kiếm gãy quăng ném vào trong Luyện Thiên Đỉnh, sau đó lại từ bên trên thạch bích màu đen cách không chụp lấy hai giọt năng lượng màu đen. Tổng cộng ba giọt năng lượng màu đen cũng bị hắn quăng vào bên trong Luyện Thiên Đỉnh. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, song chưởng của Phó Thư Bảo mới bốc lên Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa, bắt đầu tiến hành công tác chữa trị.
Hữu Nãi Ngư đứng trên phiến thạch bích trên cao, giương mắt nhìn chằm chằm xuống Phó Thư Bảo đang đứng bên dưới, trong lòng nàng kỳ quái nói:
- Cái tên gia hỏa kia làm gì vậy? Không phải hắn nói muốn thăm do địa phương này sao? Thời điểm quan trọng như thế này, hắn như thế nào lại ở trên hư không tiến hành sửa chữa thanh kiếm gãy kia vậy?
Hữu Nãi Ngư thật sự là không hiểu nổi trong đầu tên gia hỏa này đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào a!