Một trăm hai mươi vạn đại quân thông qua thông đạo Thần Thông Bàn tiến vào trong Thế giới Nội tráo, thời gian di chuyển mất đến hơn hai ngày trời. Những nhân mã tiến vào trước được dàn xếp đóng quân bên dưới Thiên Tháp Sơn. Những căn lều trại lớn được dựng lên, bếp nồi, thức ăn này nọ cũng được lấy ra, bộ dáng phi thường bận rộn.
Đầu tiên tiến nhập vào trong Thế giới Nội tráo, tự nhiên chính là Thánh Lan Vương cùng với Thánh Thập Tự Quân của hắn. Vương tước Thanh Dật cùng với Vương tước Thái Bình giảo hoạt tự nhiên lo lắng bên đầu bên kia của thông đạo sẽ có bẫy rập, cho nên liền để cho Thánh Lan Vương dẫn theo Thánh Thập Tự Quân tiến vào trước. Về sau hắn mới phái ra thám báo, tra xét rõ ràng tình huống, xác định an toàn rồi mới dẫn quân mình tiến vào. Thời điểm hai gã Vương tước đặt chân vào bên trong Thế giới Nội tráo, đã là hoàng hôn của ngày đầu tiên.
Thiên Tháp Sơn nguy nga cao nhất như mây, tòa Quy Vân Cung màu trắng tinh nằm trên đỉnh núi, phản xạ ánh nắng hoàng hôn cuối ngày, như tô như vẽ, cảnh sắc đồ sộ mà xinh đẹp tuyệt trần. Đám binh lính tù binh trên sườn núi vốn dĩ là các Vương tôn quý tộc cùng với vệ binh thân tín đến từ các quốc gia. Lúc này Liên quân đột nhiên xuất hiện, nhất thời tạo thành một tràng oanh động thật lớn. Một vài người cũng trà trộn vào trong nhân mã của quốc gia mình, trao đổi những tin tức tình báo mình nắm trong tay.
Nhưng mà mấy cái binh lính tù binh này cũng không phải chân chính là các Vương tôn quý tộc. Nhưng người này cũng đã dưới sự chinh phạt của Mạc Sầu cùng với Tứ Đại Thiên Không kỵ sĩ mà chết hết rồi. Những kẻ may mắn sống sót cũng đều bị xem như là con tin dùng để khống chế tù binh, bị nhốt bên trong Quy Vân Cung trên Thiên Tháp Sơn.
Sau khi nắm giữ được tình huống mới nhất, Vương tước Thanh Dật cùng với Vương tước Thái Bình liền trong lúc nhất thời tụ họp lại, cùng bàn bạc.
- Không nghĩ đến, những Vương tôn quý tộc các quốc gia đến trước chúng ta ở trong này không ngờ cũng tự thành lập lên quốc gia, nhưng cuối cùng lại bị đám người Quy Vân Tông tiêu diệt hết!
Vương tước Thanh Dật nói:
- Vương huynh, Quy Vân Tông trước kia là thế lực của ngươi, Mạc Khinh Vân cùng với ngươi có quan hệ không tệ, còn thiếu chút nữa là đã đem Băng Oánh gả cho Tú Cát rồi, chuyện này, ngươi ra mặt xử lý là thích hợp nhất!
- Xử lý? Xử lý như thế nào đây?
Vương tước Thái Bình khó nén nổi tức giận, nói:
- Quy Vân Tông hợp tác với ta, chẳng qua chỉ là muốn sau khi ta lên ngôi Hoàng vị của Tú Quốc sẽ phong Vương phong Tước cho bọn chúng, lấy một mảnh lãnh địa màu mỡ cùng quyền lực mà trao đổi. Hiện tại bọn họ ở trong Thế giới Nội tráo đã thành lập nên một quốc gia của riêng mình, làm sao còn chịu sự điều khiển của ta nữa?
Vương tước Thanh Dật cười nói:
- Cái gì mà Quy Vân Quốc? Ở trong mắt của ta chẳng qua cũng chỉ là trò đùa của một đám hài tử mà thôi! Dốc hết nhân mã của Quy Vân Quốc, thành viên trung tâm chẳng qua cũng chỉ một ngàn người mà thôi. Đám binh lính tù binh này cũng đều là đội quân con em của các quốc gia bên ngoài mà thôi. Hiện tại chúng ta đã vào đây rồi, khẳng định sẽ không tiếp tục chấp nhận sự nô dịch của Quy Vân Quốc nữa. Mà chúng ta lại nắm trong tay hùng binh trăm vạn đại quân, nếu như ngay cả hơn một ngàn người cũng không xử lý được, chúng ta đây còn thiên tân vạn khổ chạy vào Thế giới Nội tráo này làm gì nữa?
- Ý của Vương đệ là…
Vương tước Thái Bình nhìn về phía Vương tước Thanh Dật, nghi hoặc hỏi.
Vương tước Thanh Dật cười ha hả, nói:
- Trước mắt đại quân của chúng ta đã toàn bộ tiến vào trong Thế giới Nội tráo rồi, chúng ta không cần nhờ cậy gì Quy Vân Quốc nữa. Cũng đã đến lúc trở mặt rồi! Trực tiếp xua quân tấn công, cũng chẳng mất thời gian quá một bữa cơm đâu, trực tiếp tiêu diệt sạch tên Mạc Khinh Vân cùng với đám người Quy Vân Tông ăn cây táo rào cây sung kia đi!
- Ha ha ha… ta cũng chính là nghĩ như vậy a!
Vương tước Thái Bình cũng cười to lên một trận.
- Vậy theo như ý của Vương huynh, lúc nào ra tay là thích hợp nhất?
- Loại sự tình này đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Ta thấy đem nay cũng là lúc thích hợp a! Hơn nữa, ta nghĩ thấy để Thánh Thập Tự Quân của Thánh Lan Vương xung phong là tốt nhất!
Lại là một trận cười gian cùng vang lên.
Toàn bộ cũng đều là những độc xà âm hiểm cắn người, cái loại sự tình này còn cái gì phải do dự cơ chứ?
Đúng lúc này, một mảnh thanh âm ồn ào đột nhiên từ bên ngoài truyền vào trong lều trung quân. Bên trong thanh âm ồn ào xôn xao, có thể nghe được tiếng vệ binh quát lớn cùng với thanh âm của một nữ nhân. Thanh âm của nàng phi thường ôn nhu thanh thúy, ở bên trong một đám thanh âm quát tháo vẫn vô cùng nổi bật, có cảm giác rất dễ nghe.
Thanh âm này khiến cho trong lòng Vương tước Thái Bình vừa động, liền thốt lên:
- Thanh âm này… là Băng Oánh!
Vương tước Thanh Dật nói:
- Cái gì mà Băng Oánh? Người ta hiện tại chính là Nữ vương của Quy Vân Quốc a!
Một câu nói phi thường đứng đắn, thế nhưng lại khó nén nổi ý tứ hàm xúc trào phúng nặng nề trong giọng nói. Một Nữ vương quản lý một quốc gia ngàn người, còn không bằng chức vụ Thôn trưởng trong một thôn nhỏ nhất mà hắn đang quản hạt nữa.
Hai vị Vương tước xốc lên trướng mành đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Băng Oánh, một thân váy dài thuần một màu trắng đang đứng trước lều trung quân hơn mười thước. Đám vệ binh không cho nàng tiến vào, nàng cũng chỉ đơn giản thuyết minh ý đồ đến đây, cũng không có bộ dáng cãi cọ. Nàng vẫn là thanh cao, cao ngạo như vậy, một bộ hình dáng đại tài nữ hoàn toàn nổi bật khác mọi người. Thân là Nữ vương của Quy Vân Quốc, cái khí chất Đế vương mà nàng vất vả bồi dưỡng nên, kỳ thật vẫn không bằng được khí chất đại tài nữ của nàng.
Tài nữ cùng với Nữ vương, hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng lại đồng thời xuất hiện trên cùng một người, đây tuyệt đối là cảm giác kỳ diệu ngàn năm khó gặp được.
- Băng chất nữ, ngọn gió nào đã thổi ngươi đến đây?
Trên mặt Vương tước Thái Bình lộ ra vẻ mỉm cười, cất tiếng chào hỏi.
- Bá phụ, ta tới đây là muốn tự mình mời các ngươi đi lên Quy Vân Cung làm khác!
Băng Oánh nhàn nhạt nói, cặp mắt nhìn thẳng, tràn ngập uy nghiêm cũng tràn ngập khí chất văn nhã.
- Đúng rồi! Quy Vân Cung… hiện tại ta mới nhớ ra, ngươi đã là Nữ vương của Quy Vân Quốc rồi, không phải là Băng Oánh của trước đây nữa! Đáng tiếc là đứa con trai đoản mệnh của ta không có phần phúc này, không thể nhìn thấy được thành tựu đáng tự hào ngày hôm nay của ngươi!
Vương tước Thái Bình như có như không trào phúng nói.
Ngữ khí của Băng Oánh vẫn như trước nhàn nhạt:
- Đến lúc đó, ta sẽ nói cho các ngươi biết, người mà các ngươi muốn biết nhất, hiện tại là đang ở đâu!
Vương tước Thanh Dật nhìn chằm chằm vào Băng Oánh, nói:
- Nữ vương Băng Oánh, ngươi như thế nào biết chúng ta muốn gặp ai? Hiện tại mà nói, đại quân của chúng ta vẫn chưa hoàn toàn ổn định, chúng ta như thế nào có thể tại thời điểm này mà rời đi, đi đến Quy Vân Cung các ngươi làm khách chứ?
Trong lòng hắn âm thầm nói:
- Muốn bày ra Hồng môn yến à? Cái loại âm mưu hạ cấp này cũng dám lấy ra đùa giỡn trước mặt ta! Thật sự là tiểu nữ oa chẳng biết trời cao đất dày! Hừ!
Vương tước Thái Bình cũng rất gian xảo nói:
- Tình huống là như thế rồi! Băng Oánh, ngươi có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi! Chuyện tình đi Quy Vân Cung làm khác thì miễn đi!
Trong lòng hắn cũng âm thầm cười lạnh:
- Chờ hết đêm nay, san bằng cái Quy Vân Cung nho nhỏ của ngươi, thì Quy Vân Cung của ngươi cũng là của ta rồi, nghĩ muốn làm khách như thế nào thì liền làm khách như thế đó!
Tựa hồ như đã tiên liệu trước hai vị Vương tước sẽ có phản ứng như vậy, Băng Oánh nhếch miệng cười nhạt:
- Nói vậy, hai vị bá phụ là sợ ta gài bẫy, mưu hại các ngươi phải không? Ta hiểu được sự băn khoăn của các ngươi! Nhưng mà các ngươi cũng biết đó, đối diện với trăm vạn đại quân của các ngươi, ta có thể làm được cái gì chứ? Ta đành nói lời thật lòng vậy! Ta dự định trong yến hội tẩy trần sẽ dâng lên ấn tỷ, bản đồ của Quy Vân Quốc chúng ta, đồng thời còn có bảo bối đạt được bên trong Thế giới Nội tráo, cùng với một vài thứ bảo vật khác nữa! Mặt khác, ta còn vì hai vị bá phụ mà chuẩn bị một tuyệt đại mỹ nhân, một mỹ nhân tuyệt thế vô song!
Vương tước Thanh Dật và Vương tước Thái Bình liếc mắt nhìn nhau, đều là bộ dáng khó hiểu. Hai gã nam nhân, chỉ có một mỹ nhân, như vậy thì chơi đùa như thế nào đây? Trò chơi ba người cùng bay thì hai vị Vương tước cũng đã từng chơi qua không ít, nhưng mà cũng đều là hai nữ một nam. Tình huống hai nam một nữ, từ trước đến giờ tựa hồ chưa từng xuất hiện qua bao giờ a! Nàng ta muốn giở trò gì đây?
- Ta biết trong lòng hai vị bá phụ vẫn còn chút băn khoăn! Vì để tỏ lòng thành ý của ta, tối hôm nay ta sẽ tự mình đích thân đem những thứ kia tới. Từ sau đêm nay, Quy Vân Quốc liền trở thành một quốc gia phụ thuộc của các người! Về sau, thỉnh hai vị bá phụ hãy nể tình quan hệ ngày xưa, cấp cho Quy Vân Quốc chúng ta một chút chiếu cố là được!
Băng Oánh vô cùng khiêm tốn, cung kính vái dài một cái. Tư thế cúi người như vậy, nhất thời một phen đem một mảnh tuyết trắng trước ngực mình hoàn toàn phô bày ra trước mặt của hai vị Vương tước. Đó là một cảnh tượng phi thường non mịn, phi thường no đủ tuyệt vời a!
Hai vị Vương tước lại liếc mắt nhìn nhau một cái.
Vương tước Thanh Dật nói:
- Được rồi! Nể tình quan hệ thân thiết ngày xưa, chúng ta liền chấp nhận phần đại lễ này của ngươi! Chẳng qua, chúng ta trước tiên muốn biết điều mà ngươi vừa nói lúc nãy, người mà chúng ta muốn biết nhất, hiện tại đang ở đâu?
Băng Oánh nói:
- Người mà hai vị bá phụ muốn biết nhất, nhất định là Phó Thư Bảo! Hiện tại hắn đang ở trong Thế giới Nội tráo, Địa Hạ Cảng Khẩu Chi Thành!
Vương tước Thanh Dật cười ha hả, nói:
- Xem như là ngươi có thành ý! Chẳng qua, tin tức này chúng ta đã từ trong miệng binh lính tù nhân của ngươi mà biết được. Ngươi nói như vậy, cũng đã thể hiện được một phần thành ý của mình. Cứ như vậy mà làm đi! Đêm nay ngươi mang theo lễ vật của ngươi tới đây, chúng ta sẽ nói tiếp!
Băng Oánh khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Nàng ta làm nhiều như vậy, cũng không phải là bán đứng Phó Thư Bảo, mà là dưới tình huống đã nắm chắc mọi tình huống phát sinh. Cuộc đại chiến diễn ra bên dưới Địa Hạ Cảng Khẩu Chi Thành hiện tại cũng đã lan truyền rộng rãi khắp cả Thế giới Nội tráo rồi, đám binh lính tù binh bị Quy Vân Quốc khống chế ai nấy cũng đều biết cả. Như vậy, chỗ ở hiện tại của Phó Thư Bảo liền giống như một cái bí mật đã được công khai rộng rãi, hai vị Vương tước khẳng định không thể không biết. Nàng ta nghĩ muốn đạt được sự tín nhiệm của hai vị Vương tước, làm như vậy chẳng qua chỉ là nói ra những chuyện tình mà hai vị Vương tước đã biết rõ ràng mà thôi.
Nhưng mà mặc dù là như vậy, nhưng trong lòng của nàng cũng tràn ngập sự ảo não. Thời điểm rời đi, trong lòng nàng thầm nói:
- Thật xin lỗi! Ta cũng không có lựa chọn nào khác! Thánh An Na không nên bắt ta làm như vậy! Ta đã từng phát thệ qua, sẽ không bao giờ tổn thương ngươi nữa! Mà lần này đây, hai lão gia hỏa kia khẳng định sẽ không có cơ hội làm tổn thương ngươi nữa!
Thân ảnh của Băng Oánh có vẻ vô cùng cô độc, nhưng cũng vô cùng phiêu dật. Dáng người mảnh khảnh, làn váy phiêu động, khiến cho nàng ta nhìn qua giống như một Tiên nữ hạ phàm vậy!
o0o
Nhìn theo bóng dáng Băng Oánh rời đi, Vương tước Thanh Dật đột nhiên cười nói:
- Vương huynh, xem ra Băng Oánh thật ra rất thức thời a! Chúng ta cũng còn chưa có tấn công Quy Vân Quốc, nàng ta cũng đã biết yếu mà tự đầu hàng rồi, nguyện làm một nước phụ thuộc của chúng ta! Chẳng qua, trong phần đại lễ mà nàng ta đưa tới, cũng chỉ có một mỹ nhân tuyệt thế, chúng ta làm sao phân chia đây?
- Tuyệt thế mỹ nhân, ngươi tự giữ lại mà chơi đùa đi!
Vương tước Thái Bình thốt ra một câu. Tầm mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm lên cặp mông xinh đẹp của Băng Oánh. Đó là một địa phương tuyệt vời a! Nhìn về phía cái mông không ngừng nhộn nhạo kia, khiến cho hắn có cảm giác miệng khô lưỡi đắng a…
Nhìn theo ánh mắt của Vương tước Thái Bình, Vương tước Thanh Dật nhất thời liền hiểu được chuyện gì, ha ha cười lớn, nói:
- Vương huynh, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn…
- Đúng vậy!
Vương tước Thái Bình đột nhiên hung tợn nói:
- Cát nhi của ta bởi vì nàng ta mà chết, đến lúc chết vẫn còn chưa chơi đùa nàng ta lần nào! Khẩu oán khí này như thế nào có thể nhịn được cơ chứ? Buổi tối hôm nay, ngươi chơi đùa mỹ nhân tuyệt thế của ngươi, còn Băng Oánh này, thì để đó cho ta!
Nữ nhân mà con trai đến chết cũng chưa thể chơi đùa, lão ba đến chơi đùa… Mối quan hệ như vậy, không biết là mối quan hệ hỗn loạn gì. Nếu như truyền bá ra ngoài cũng sẽ bị vạn người phỉ nhổ a. Nhưng mà Vương tước Thái Bình tâm linh đã bị cừu hận cùng với dục vọng che mờ, làm sao còn cố kỵ mấy cái lễ nghi tục thế này nữa?
Hắn ta không chỉ phải chơi đùa, mà còn phải chơi đùa nàng ta đến chết mới thôi!
o0o
Ánh hoàng hôn rốt cuộc cũng biến mất, một vầng trăng xinh đẹp bắt đầu nhô lên ở lưng chừng núi. Những luồng gió núi hiu hiu thổi quét qua ngàn vạn lá ức lá cây, phát ra thanh âm sàn sạt. Cái bóng của ánh trăng, mới chính là cái bóng lớn nhất bên trong thế giới mới sinh ra này.
Màn đêm rốt cuộc đã tới, chỉ là, không biết đêm nay là ai chơi đùa chết ai a!