Tiền tài, hàng hóa cuồn cuộn không ngừng chảy vào Hậu Thổ Thành, một phần chính là dựa vào thương nghiệp. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Hậu Thổ Thành có được cục diện phồn vinh như vậy, hoàn toàn là kỳ tích. Dựa vào tổng giá trị sản lượng bách tính thu thập mà nói, thời gian trước kia bách tính Hậu Thổ Thành thu thập vô cùng nghèo nàn, bây giờ đã vượt xa Anh Thạch Thành. Dựa theo tình thế phát triển này, rất nhanh có thể vượt xa một số thành thị trung đẳng tại Tú Quốc.
Nhưng Phó Thư Bảo vẫn chưa thỏa mãn, mục tiêu của hắn chính là muốn giá trị tổng sản lượng vượt qua Kinh Đô thành và Hồng Cảnh thành phồn vinh nhất Tú Quốc!
Hậu Thổ Thành và Hắc Thạch Thành Bảo càng ngày càng cường đại, Định Thiên Vương và Thanh Dật Vương không dám hành động. Sợ ném chuột vỡ đồ, cho nên hai Vương giả e ngại. Nhưng có thể khẳng định chính là, khúc nhạc dạo biểu hiện bình tĩnh kỳ thực là điềm báo trước cơn bão, một ngày chuẩn bị thỏa đáng, thời cơ thành thục, bọn họ chắc chắn sẽ vồ đến, một ngụm ăn tươi nuốt sống chiếc bánh ga tô - Phó Thư Bảo kiêu ngạo.
Giống vậy, trong khoảng thời gian một tháng, tâm tình Hồ Nguyệt Thiền có chút lo lắng. Cuộc hành trình đến Thánh Đóa Lan Quốc kéo dài đến bây giờ, trong lòng nàng có loại cảm giác đêm dài lắm mộng. Chẳng qua, vấn đề có mang theo Chi Ni Nhã cùng đi hay không, nàng thủy chung vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Chỉ là vấn đề lựa chọn đơn giản, mang theo hay không mang theo, lại là vấn đề quá khó đối với nàng khiến nàng suy nghĩ hơn một tháng vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Sáng sớm hôm nay, Hắc Thạch Thành Bảo đột nhiên trở nên huyên náo. Đại đội nữ thị vệ hồng giáp thay phiên nhau thủ vệ vừa hò reo, khiến rất nhiều người chạy tới vây xem.
Phó Thư Bảo và hồ ly tinh đang trò chuyện, lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng đều thấy được sự mơ hồ trong mắt đối phương.
- Tiếng hoan hô như vậy, chẳng lẽ là khách nhân quan trọng tới?
Phó Thư Bảo nói.
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Ngoài địch nhân, ngươi còn có bằng hữu sao?
- Ra xem chẳng phải sẽ biết sao?
Phó Thư Bảo cười cười.
- Hãy nói chuyện chính sự đi, khi nào chúng ta tới Thánh Đóa Lan Quốc?
Hồ Nguyệt Thiền không chút hứng thú, không chút hiếu kỳ đối với người nào đó tới.
- Bây giờ quân đoàn Bạch Cốt và quân đoàn Chiến Xa rốt cuộc đã ổn định, Thanh Dật Vương và Thái Bình Vương muốn đụng tới chúng ta, cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng, cho nên, điều kiện rốt cuộc thành thục, chuẩn bị một chút, chúng ta có thể xuất phát trong vài ngày tới.
Phó Thư Bảo nói.
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Mang theo chiến đội Hồ Tộc của ta đi chứ, bây giờ các nàng sở hữu trọn bộ trang bị Lực Luyện Khí, bởi tại đại lục Tây Châu xa xôi, chúng ta cần chút nhân thủ.
- Đương nhiên, bây giờ chiến đội Hồ Tộc có thể nói là chiến đội tinh nhuệ hạng nhất hạng nhì, do chúng ta thống lĩnh. Cho dù lúc này Mao Hữu Tài tới cũng bị giết chết, vì vậy cần phải mang theo.
Phó Thư Bảo cười cười nói:
- Ngoài ra, các nàng có thể ẩn thân trong Sinh Chi Trữ Vật Giới tu luyện...Chúng ta trực tiếp bay đi, tiết kiệm thuyền bè.
- Đồ keo kiệt, ta còn tưởng ngươi sẽ thuê một chiếc thuyền hoa nguy nga lộng lẫy, để ta ung dung ngồi trên thuyền, ngược lại, bắt ta bay.
Hồ Nguyệt Thiền duyên dáng liếc mắt nhìn Phó Thư Bảo, dáng vẻ mị người hiện lên khiến lòng người bốc hỏa.
Ngồi trên thuyền, tổn hao thời gian mấy tháng cũng không nói đến, mấu chốt chính là quá khoe khoang, không thể tránh né tai mắt của Thanh Dật Vương và Thái Bình Vương, mà cuộc hành trình tới Đóa Thánh Lan Quốc lần này rất nhanh rất bí ẩn, cho nên ngồi thuyền hay gì đó từ trước tới giờ chưa bao giờ nằm trong ý nghĩ của Phó Thư Bảo.
- Được rồi, lần này tới Thánh Đóa Lan Quốc, có dẫn theo Chi Ni Nhã không?
Hồ Nguyệt Thiền lại hỏi. Vấn đề này quấy nhiễu nàng nhiều ngày, bây giờ nàng trực tiếp quẳng vấn đề này cho Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút:
- Mang đi, nàng đã lâu chưa về nhà, vừa vặn trở về xem thế nào.
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Ngươi không sợ ngươi mang nàng trở về, Quốc Vương cha vợ ngươi không nỡ để nàng rời đi, ngươi sẽ không thể mang nàng quay về Hậu Thổ Thành sao?
Phó Thư Bảo khẽ sửng sốt:
- Ta...Ta chưa nghĩ tới điểm này.
Một người có tiếng xấu, tại Tú Quốc không có chức tước, hắn làm sao có thể xứng đôi với Dật Hương công chủ tựa như nữ thần tại Thánh Đóa Lan Quốc? Mang người theo, hơn phân nửa sẽ không thể mang người trở về, nói không chừng ngay cả mặt cũng không thể gặp. Thế nhưng không mang theo, lại có vẻ quá ích kỷ. Vấn đề này, phóng tới trên người Phó Thư Bảo, giống như chuyện vô cùng phiền phức, khó có thể chọn lựa.
- Ngươi không quyết định được sao?
Hồ Nguyệt Thiền có chút bỡn cợt nói.
Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút, lúc này mới nói:
- Mang đi, nàng là nữ nhân của ta, nếu như ngay cả chuyện dẫn nàng về nhà mẹ để ta còn không dám, vậy ta còn tính là nam nhân sao? Không mang theo, sự hổ thẹn và ích kỷ sẽ theo ta cả đời, ta không phải người ích kỷ như vậy, ngoài ra, ta tin tưởng tình yêu của chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách.
Câu nói này lọt vào lỗ tai hồ ly tinh, khẳng định trong lòng nàng đau nhói, còn có chút cảm giác ghen tỵ, chẳng qua, hình tượng về Phó Thư Bảo lại có chút thay đổi, hắn khiến nàng nghĩ, hắn là một nam tử trọng tình trọng nghĩa, đáng để nàng gửi gắm cả đời, đáng để nàng yêu thương.
Đúng lúc này, thanh âm huyên náo bên ngoài càng lúc càng lớn.
- Chúng ta tới xem chứ!
Phó Thư Bảo nói.
Trước hết dùng lực lượng phân thân kiểm tra ngoài hành lang, sau khi xác định không có ai, Phó Thư Bảo mới lén lút rời khỏi gian phòng của Hồ Nguyệt Thiền, sau đó tới phòng khách Hắc Thạch Thành Bảo.
Lúc này Đông Mai đang bước nhanh đi tới, người còn chưa tới, thanh âm đã vọng lên:
- Thiếu gia, có khách quý tới! Là sứ giả đến từ Thánh Đóa Lan Quốc!
- Sứ giả Thánh Đóa Lan Quốc?
Phó Thư Bảo đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một đoàn nữ tử hồng giáp tóc vàng vây quanh vài người nói chuyện gì đó. Mấy người kia cũng tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn. Những nữ hầu vệ tóc vàng này cũng đến từ Thánh Đóa Lan Quốc, nhìn thấy sứ giả cố quốc tới, giống như người ở dị quốc gặp được thân nhân, tự nhiên vô cùng thân thiết, hỏi thăm một số tin tức về cố quốc, cũng là chuyện bình thường.
Đám người lạ mặt từ Thánh Đóa Lan Quốc tới, có ba am tử, năm nữ tử, lão giả lớn tuổi nhất mặc trường bào kim sắc, tuổi khoảng chừng đầu năm mươi, vóc dáng cao lớn khôi vĩ dị thường, nhãn thần có vẻ rất nghiêm nghị, những người khác niên kỷ khoảng chừng không lớn, có người đầu hai mươi, có người đầu ba mươi. Dựa theo cường độ khí tức và lực lượng trên người bọn họ vọng lại, Phó Thư Bao liếc mắt liền nhận ra, lão giả kia sở hữu lực lượng tu vi cao nhất, thực sự là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực
Một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, bất luận tại quốc gia nào, chỉ cần thuần phục vương thất, đều có thể đơn gian thu được địa vị như là tổng quản Hoàng Kim Vệ..., nếu như nhận chức trong quân đội, khẳng định thấp nhất cũng lĩnh chức quân đoàn trưởng! Người như vậy, đột nhiên từ Thánh Đóa Lan Quốc tới Hắc Thạch Thành Bảo, hắn rốt cuộc có thân phận gì? Muốn làm gì?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Phó Thư Bảo tràn đầy nghi hoặc và lo lắng:
- Mẹ kiếp, lão gia hỏa này tại Thánh Đóa Lan Quốc khẳng định có địa vị siêu phàm, lần này tới, chẳng lẽ muốn mang nữ nhân của lão tử theo sao?
Lúc trước hiên ngang lẫm liệt, tư thái trọng tình trọng nghĩa, nhưng khi loại chuyện này rất có thể sẽ phát sinh, Phó Thư Bảo giống như tiểu hài tử keo kiệt, rất sợ người khác chiếm đoạt món đồ chơi hắn yêu quý nhất. Đương nhiên, Chi Ni Nhã không phải món đồ chơi, mà là sinh mạng của hắn. Người quan trọng như vậy, có thể để người ta cướp đi sao?