- Thiếu gia, chúng ta...Không làm sai chuyện gì.
Hoa Lan nói.
- Chúng ta...Có việc yêu cầu người.
Hạ Trúc nói.
- Chúng ta suy nghĩ đã lâu, cũng đã sớm xem xét nơi này.
Thu Cúc nói.
- Chúng ta đã hạ quyết tâm.
Đông Mai nói.
Phó Thư Bảo phiền muộn thở dài một hơi:
- Mẹ kiếp, có chuyện gì không nói thẳng được sao, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì a?
- Chúng ta cần thiếu gia truyền lực lượng cho chúng ta.
Đông Mai đột nhiên nói.
- Cái gì?
Phó Thư Bảo sửng sốt, há miệng nói:
- Truyền lực lượng cho các ngươi? Có ý tứ gì?
- Đám lực sĩ bên cạnh thiếu gia rất cường đại, chúng là ta thân là nữ bộc bên cạnh thiếu gia, nhưng thực lực không có nửa điểm, khiến chúng ta xấu hổ không chịu nổi, cho nên, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tìm được biện pháp...
Đông Mai muốn nói lại thôi.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Đám người các ngươi quả nhiên là đại ngốc nghếch sao? Ta chỉ nghe nói truyền thụ công pháp tu luyện và kinh nghiệm, nhưng chưa từng nghe nói tới chuyện trực tiếp truyền lực lượng, biện pháp của các ngươi, rốt cuộc là biện pháp từ đâu tìm được a?
- Hai cái này, thiếu gia người xem đi.
Đông Mai trực tiếp từ yếm đào móc da miếng da thú tinh xảo.
Không ngờ còn giấu ở nơi này, hiển nhiên là bảo bối quan trọng cần xử lý. Phó Thư Bảo trừng mắt, trong lòng suy nghĩ lẽ nào có biện pháp?
Tấm da thú không lớn, màu sắc đã nhạt, chẳng qua rõ ràng không phải bảo vật được truyền thừa từ thời viễn cổ, mà đây là tấm da thú giả cổ đã qua xử lý.
Phó Thư Bảo nhíu mày, không cần nhìn nội dung bên trong, hắn đã biết tấm da thú này là do một kẻ giang hồ lừa gạt bốn người ngu ngốc các nàng, bảo vật này kỳ thực là đồ giả.
Thế nhưng, Đông Mai cẩn thận mở tấm da thú, hai tay giơ ra phía trước, nghiêm trang đặt trước mặt Phó Thư Bảo.
Nhìn tới, ánh mắt Phó Thư Bảo không thể nào chuyển động, thần tình của hắn cũng đột nhiên giống như bị sét đánh...
- Dùng thứ tinh túy nhất của nam tử truyền vào nữ tử...Tâm pháp tự nhiên được vận hành, ngay sau đó lực lượng truyền thừa đại công cáo thành...
- Mẹ kiếp, đó là cái gì a?
Phó Thư Bảo sững sờ nhìn bốn nữ bộc. Một khi con người quá quan tâm đến chuyện gì đó rất dễ bị loạn, tự nhiên dễ dàng bị lừa gạt. Bốn nữ bộc này rơi vào tình huống như vậy là điều không cần bàn cãi, các nàng quá sốt ruột muốn trở nên cường đại, cho nên mới không nhận ra, bí kíp rắm chó kia...Là âm mưu của đám giang hồ bịp bợm lừa gạt các nàng có sắc đẹp và tiền tài.
- Các ngươi dùng bao nhiêu tiền mua thứ này?
Phó Thư Bảo hỏi.
- Không tốn tiền.
Hoa Lan nói.
- Không tốn tiền.
Trong lòng Phó Thư Bảo nhất thời trầm xuống:
- Vậy các ngươi làm thế nào đạt được ngoạn ý này?
Đông Mai nhanh miệng nói:
- Chúng ta biết gã kia chủ ý lừa gạt chúng ta, trong khi giao dịch chúng ta đã để hắn uống mê dược, sau đó cầm bí kíp rời đi, cho nên không tốn tiền.
- Đúng, đúng vậy.
Thu Cúc nói:
- Gã kia nói với chúng ta, muốn làm mẫu truyền lực lượng cho chúng ta, ta nghĩ, phải nhờ thiếu gia đích thân truyền mới tốt a, tám đời nhà hắn làm phúc cũng không đến lượt, cho nên...
Bốn nữ bộc các nàng có thể nhìn rõ đám giang hồ bịp bợm muốn lừa gạt chiếm đoạn nhan sắc của các nàng, nhưng không thấu hiểu nhân tố then chốt, đó chính là nguyên nhân các nàng sử dụng thủ đoạn hạ lưu cướp đoạt bí kíp rắm chó không có giá trị gì. Chuyện như vậy khiến Phó Thư Bảo dở khóc dở cười, đang muốn nói rõ chuyện bí kíp kia, bốn nữ bộc tựa hồ sớm đã ngầm bàn thảo, thoáng chốc xông tới.
- Thiếu gia, người lợi hại như vậy, lực lượng tu vi đã đạt tới cảnh giới Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, người thương cảm chúng ta, truyền cho chúng ta một chút?
Hạ Trúc cao lớn nhất, cũng ngờ nghệch nhất, lúc này có bộ dáng rất thương cảm. Tay nàng nắm lấy cơ ngực Phó Thư Bảo, nhưng nàng không biết vân vê cái gì, làm sao phải vân vê.
- Kỳ thực...
Phó Thư Bảo có chút do dự, bởi truyền công như vậy, truyền cái điểu a?
- Thiếu gia, người không cần lo lắng, hai chủ mẫu không thể phát hiện, nơi này, chúng ta đã suy tính qua, ngoại trừ chúng ta, trong vòng một tháng người lĩnh gạo chỉ tới đây một lần, ngày hôm nay chúng ta đã kiểm tra, người lĩnh gạo ít nhất phải mười này nữa mới tới, cho nên, đêm nay tuyệt đối không có ai vào.
Đông Mai nói.
Phó Thư Bảo nói.
* * * * *
Để đạt được lực lượng, bốn nữ bộc không ngờ giống như thám tử, điều tra rõ ràng mọi chuyện tại Hắc Thạch Thành Bảo. Đây là loại dụng tâm và cố chấp đạt tới mức độ nào?
Phó Thư Bảo đang phân vân, đúng lúc này, tám bàn tay mềm mại đều xuất hiện trên thân thể hắn. Trên cơ ngực, bắp tay...Đều bị bốn nữ bộc nhào qua nhào lại, bản thân hắn cảm thấy thật hoang đường, bốn nữ bộc ngu ngốc không biết xoa bóp, tại sao lại xoa bóp cho chính mình? Trong lòng còn chưa quyết định, đột nhiên, một cánh tay nhỏ bé tóm lấy một nhánh cơ bắp của hắn, khiến thân thể hắn nhất thời trở nên căng thẳng.
- Các ngươi muốn làm gì a? Không thể làm như vậy a...
Biết rõ các nàng muốn gì, Phó Thư Bảo liền tạo dựng bộ dáng một trang quân tử nghiêm túc, khoan dung cao quý mà không loạn.
- Chúng ta muốn lực lượng!
Đông Mai bỗng nhiên ngồi chồm hỗm xuống phía dưới, vượt qua vật cản trở, cắn một ngụm.
Chuyện này khiến vùng lông mày của Phó Thư Bảo khi thì chau lại, khi thì xòe ra, biểu tình phúc tạp tới cực điểm, giống như chính mình là một diễn viên chính diễn bộ tuồng tình cảm, khi thì mừng rỡ, khi thì kích động, khi thì thống khổ, khi thì run rẩy...
Bốn nữ bộc, bốn vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.
Hoa Lan mỹ lệ thanh tú nhẹ nhàng ung dung, thân thể của nàng giống như cây hoa lan trong sơn cốc, trang nhã tỏa hương thơm.
Hạ Trúc mỹ lệ dâng trào, đường cong thân thể nóng bỏng, toàn thân tràn đầy nhiệt lực khiến người ta kích động.
Thu Cúc mỹ lệ nho nhã, xinh xắn lanh lợi, có đường cong thanh tú khiến người ta phát sinh tâm tư trìu mến.
Đông Mai tựa hồ tổng hợp lại tất cả ba người trước đó, không chỉ có vẻ ngoài thanh tú và khí chất nho nhã giống như Hoa Lan và Thu Cúc, thân thể nàng còn nóng bỏng không hề thua kém Hạ Trúc, khiến người ta dù thế nào đi nữa đều cảm thấy nàng là một cô gái cực phẩm.
Khi tư thái cuối cùng của bốn nữ bộc xuất hiện trước mắt hắn, khiến một chút do dự và đạo đức ràng buộc... Trong lòng Phó Thư Bảo dường như tờ giấy mỏng bị đầu ngón tay chọc thủng.
- Mấy người các ngươi, thiếu gia ta nói trước, sở dụng bí kíp truyền công cao thâm như vậy, thiếu gia ta không dám đảm bảo thành công.
- Lần này không thành công còn có lần sau, bao giờ thành công mới thôi!
- Chúng ta đã hạ quyết tâm!
- Chúng ta sớm chuẩn bị tốt.
- Thiếu gia, người bắt đầu đi.
- Hạ quyết tâm thì tốt rồi, thất bại là mẹ của thành công...Được rồi, các ngươi ai lên trước?
- Dựa theo trình tự xuân hạ thu đông, tự nhiên là Hoa Lan ta.
- Cái gì mà trình tự xuân hạ thu đông? Mùa đông trôi qua mới đến mùa xuân, Đông Mai ta lên trước.
- Không có trời thu, sao có mùa đông? Khẳng định ta là đầu tiên.
- Hic? Như vậy, xem ra chắc chắn có mùa hạ trước mới có mùa thu, ta đây lên trước.
* * * * *
- Mẹ kiếp, mấy người các ngươi vì lý do gượng ép như vậy cũng phải tranh luận một phen, quyền quyết định chính là thiếu gia ta, mấy người các người, ngay ngắn xếp thành hàng!
Bàn tay vung lên, vù vù, trên bàn tay Phó Thư Bảo hiện lên bốn mặt trăng tròn sáng tỏ. Mặt trăng tròn rung động, làm tâm tư hắn cũng rung động theo.
Thiếu gia phát uy, bốn nữ bộc đâu còn dám cãi nhau, nghiêm chỉnh đứng thành hàng.
Sau một lát, trong miệng nhỏ nhắn của Đông Mai truyền tới thanh âm kêu la đau đớn, giống như trong chiến đấu bị địch nhân dùng gậy đâm vào chỗ hiểm...
Truyền công...Khẳng định là phù du, khẳng định không thể thành công. Nhưng bốn nữ bộc vẫn cố chấp, bọn họ cả đêm theo đuổi không biết chừng mừng. Thế nhưng lực lượng bản thân không chút dấu hiệu tăng tiến, đôi chân trắng mịn càng lúc càng mềm, sau cùng, ngay cả đứng cũng không yên, nhưng mặc dù rơi vào tình trạng không ổn như vậy, các nàng vẫn duy trì ý chí chiến đấu cực cao, nối tiếp nhau, tiếp tục đón nhận “ Lực lượng “ truyền tới.
Đây là buổi tối vô cùng hỗn loạn.
Bốn nữ bộc, bốn bữa đại tiếc, trong lòng Phó Thư Bảo sớm đã có tà tâm muốn ăn. Buổi tối hôm nay, rốt cuộc đạt được.
Sáng sớm hôm sau, Phó Thư Bảo xuất hiện tại chỗ cao nhất trong Hắc Thạch Thành Bảo, ngồi xếp bằng, tập trung tu luyện Nguyên Nhất Chiến Kỹ.
Đây là một bước hắn phải làm, bởi nếu như Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã hỏi hắn tối hôm qua đi đâu, hắn hiện tại làm chuyện này chính là câu trả lời, hắn lúc đó tu luyện, nếu như hai nàng muốn hỏi thời gian cụ thể, đáp án của hắn chính là tu luyện cả đêm qua, như vậy chăm chỉ tới cỡ nào? Nhưng tại thương khố trong Hắc Thạch Thành Bảo, bốn nữ bộc kia còn đang mê man, tứ chi giang rộng, trên người một đống hỗn độn, thần tình và hình dạng si ngốc, giống như uống quá nhiều rượu ngon tới mức say mềm.
Quét sạch tạp niệm trong lòng, tâm tình Phó Thư Bảo trong mảnh hỗn loạn khôi phục trở lại.
Nguyên Nhất chiến kỹ giống như Luyện Thiên Thần Quyển, đều là một trong Tứ Đại Thần Quyển thời đại khởi nguyên. Luyện Thiên Thần Quyển chính là dùng tu luyện lực lượng, mà nó còn có kỹ năng Chung Cực Thần chiến đấu kịch kịch liệt. Hai lĩnh vực này tuy bất đồng, nhưng tại thời kỳ khởi nguyên, lại có rất nhiều điểm tương đồng và tương thông, chúng cùng có nguyên tố kim. Phó Thư Bảo hiện tại có thể hiểu rất sâu sắc về vấn đề này và đạt được rất nhiều giá trị gì đó.
Đạo lý như vậy, giống như hàng nghìn hàng vạn người trên đời, mỗi người đều khác nhau, đều có điểm đặc sắc của riêng mình, nhưng gen di truyền làm người đều tương đồng. Phó Thư Bảo suy nghĩ chính là muốn gạt bỏ hàng nghìn hàng vạn diện mạo vốn có, trực tiếp truy đuổi căn nguyên của vạn vật.
Hắn thủy chung suy nghĩ tới điểm chung của Tứ Đại Thần Quyển, một khi tìm được rồi, bí ẩn tu luyện lực lượng sẽ được giải quyết dễ dàng. Mà trước mắt, hắn cần bước từng bước, lục lọi một chút, khi kinh nghiệm tích lũy đạt tới trình tự nhất định sẽ thành công.
Tập trung, không phải thất thần, không phải để thần hồn rời khỏi thân thể, mà trở thành một người sở hữu năng lượng tinh khiết. Trên thực tế, thuyết pháp linh hồn vượt khỏi thân thể ngày đi ngàn dặm rất hoang đường. Linh hồn chính là linh hồn, một khi rời khỏi thân thể, nghĩa là đã chết. Người sở hữu lực lượng cường đại cũng không thể ngoại lệ.
Tập trung tới Nguyên Nhất Chiến Kỹ, đó chỉ là gắng sức cô đọng ra một người phân thân. Người phân thân này tuy rằng không có thần hồn, nhưng có liên hệ tinh thần của Luyện Lực Sĩ. Giống như bách biến phân thân của Hồ Nguyệt Thiền, chẳng qua Hồ Nguyệt Thiền là người thuộc về Hồ Tộc, được lão Thiên ban tặng năng lực đặc thù, còn Phó Thư Bảo cần gian khổ tu luyện mới đạt được, hơn nữa, hắn vĩnh viễn không các cách nào làm được như Hồ Nguyệt Thiền vừa xuất thủ liền tạo thành một trăm bóng ảnh phân thân thần kỳ.
Có được lực lượng phân thân, chẳng khác nào trong chiến đấu có thêm một trợ thủ đắc lực. Sử Dụng Nguyên Nhất Chiến Kỹ, Phó Thư Bảo suy nghĩ, hắn thậm chí có thể liều mạng đánh một trận với nhân vật siêu cấp như Trư Hoàng.
Tâm niệm nháy động, thần hoàn theo đó hưởng ứng, một mảnh quang hoa trong suốt từ thân thể Phó Thư Bảo bạo phát, nhẹ nhàng bao vây lấy hắn, gió thổi không tiêu tan. Chân trời phía đông xuất hiện đường ngân bạch sắc, lúc này quang hoa trong suốt từ thân thể hắn phát ra có vẻ sáng tỏ bắt mắt, thoáng chốc bị chiến sĩ tuần tra bắt gặp. Chẳng qua, những người trông thấy cũng chỉ dám ở phía xa xa nhìn lại, không dám lại gần quấy rối hắn.
Ngày đêm không rõ, màn trời nửa sáng, nửa hắc ám, tình hình Phó Thư Bảo lúc này giống như pho tượng thần linh thánh khiến, lặng lẽ ngồi như núi, không khí và bầu trời, đại địa hỗn độn thậm chí đều có liên hệ với với Hắc Thạch Thành Bảo, khiến người ta cảm giác giống như một người chỉnh thể, thật vĩ đại. Tình huống như vậy, các chiến sĩ tự nhiên đối với hắn sản sinh loại cảm giác sùng kính giống như đối với thần linh.
Tình cảnh như vậy, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi tự nhiên cũng thấy. Các nàng giống như các chiến sĩ, không muốn kinh động tới Phó Thư Bảo chỉ lẳng lặng phía xa xa nhìn lại, phỏng đoán điều gì đó.
- Hắn thất tung một đêm, lẽ nào... Ngồi trên cao tu luyện như vậy sao?
Độc Âm Nhi buồn bực nói.
- Nhất định là vậy, lão công rất chăm chỉ a, ngày hôm qua gặp phải Trư Hoàng cường đại như vậy, hắn đã bị thúc dục, cảm thụ được nguy cơ, hắn tự nhiên càng chăm chỉ luyện tập.
Chi Ni Nhã nói.
- Aizzz, hắn rốt cuộc đã trưởng thành, việc trong gia tộc này từ đầu tới cuối đều do hắn đảm nhận, nếu như hắn không cường đại, ai sẽ tới bảo hộ những người trong gia tộc, ai bảo vệ chúng ta?
Độc Âm Nhi có chút cảm khái nói.
Nếu như, hai nàng hiện tại liếc mắt nhìn qua gian thương khố ngầm, trong nháy mắt các nàng chắc chắn sẽ cầm dao giết chết người trên đỉnh Hắc Thạch Thành Bảo.
Trên đỉnh thành, Phó Thư Bảo không quan tâm tới hoàn cảnh xung quanh, toàn bộ thiên địa, dường như chỉ còn lại mình hắn.
Đột nhiên, phiến quang hoa trong suốt bao vây thân thể hắn rời khỏi thân thể, giống như kiện y phục trên người hắn được cởi bỏ, nhẹ nhàng phiêu đãng trên đỉnh đầu hắn.
Phiến quang hoa này, chính là phân thần thức của Phó Thư Bảo, cũng chính là mảnh phân thân được năng lượng tinh thuần của Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực cô đọng thành. Mảnh phân thân này hiện tại còn rất yếu, mặt người, tứ chi còn chưa rõ, mà chỉ có hình người.
Hô, thần phong thổi đến một luồng gió lạnh lẽo, mảnh phân thân kia trong nháy mắt bị thổi tan.
- Aizzz, thất bại.
Phó Thư Bảo mở to hai mắt, nhìn hư không trước mặt, bộ dáng có chút thất vọng. Chẳng qua hắn rất nhanh lại cười nói:
- Lần đầu tiên ngưng luyện tạo thành mảnh phân thân mờ mờ ảo ảo, e là người sáng tạo Nguyên Nhất Chiến Kỹ cũng không có trình trình độ như vậy? Ta kỳ thực lần này không được coi là thất bại, chỉ là thiếu chút điêu luyện mà thôi, tu luyện nhiều, phỏng chừng rất nhanh có thể thành công.
Thất bại là mẹ thành công, đây là đạo lý tối hôm qua hắn tại hầm thương khố dậy bốn nữ bộc, ám chỉ các nàng về sau cần phải tiếp thụ lực lượng nhiều hơn, hiện tại, đạo lý này cũng áp dụng rất thích hợp với hắn.
Cúi đầu nhìn thấy Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã dưới chân thành ngửa mặt nhìn lên, Phó Thư Bao vươn mình cả tiếng nói:
- Aizzz, trời đã sáng, không ngờ còn không biết, tu luyện tròn một đêm thật quá mệt mỏi!