Uỳnh!
Ba đạo lực lượng tinh thuần đụng nhau đồng thời chặn lại mũi Xà Nha Tiễn đang bay đến kia. Vừa mới đụng vào, mũi Xà Nha Tiễn có thể bắn xuyên qua tinh cương nhất thời bị nổ tung nát bấy!
Mặc dù mới khôi phục một nửa nhưng đây cũng là ba nhân vật vô cùng mạnh mẽ. Nếu bị một mũi tên đánh lén này thành công, danh tiếng cường giả kia chẳng khác gì là nhân vật giết chuyên giết heo, giết heo nhưng tưởng mình giỏi rồi.
- Không thể nào! Sao hắn khôi phục nhanh như vậy được?
Sắc mặt Nam Vô Thiên nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Thật ra Phó Thư Bảo cũng không ngờ được, sở dĩ hắn khôi phục nhanh như vậy không chỉ có nguyên nhân là hắn luyện hóa ba loại tinh tuý Nguyên Tố mà còn có nguyên nhân là do tu luyện Luyện Thiên Thần Quyết.
Ngàn năm trước, Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong đã hao hết tâm tư muốn nhận được năm loại tinh tuý Nguyên Tố. Đây cũng không phải là do không có bất kỳ lý do gì hay nhất thời tâm huyết dâng trào mà là do năm loại tinh tuý Nguyên Tố hợp lại với Luyện Thiên Thần Quyết thì sẽ có thể đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới. Khát vọng của hắn vô cùng siêu việt. Nhưng kết quả cuối cùng là cái gì thì cũng chỉ có thể chờ đến lúc Phó Thư Bảo hoàn toàn luyện hóa xong năm loại tinh tuý Nguyên Tố, tu luyện đến trình độ nhất định thì mới có thể tìm được đáp án cuối cùng.
Một mũi tên thất bại, Phó Thư Bảo cũng không xoay người bỏ chạy mà đứng nguyên ở chỗ cũ, cười ha hả nói:
- Không phải các ngươi muốn giết ta sao? Cùng lên đi.
Cho dù ba người Nam Vô Thiên mới chỉ miễn cưỡng khôi phục được nửa trạng thái bình thường nhưng cũng là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ. Cho dù là một mình Nam Vô Thiên, lấy trạng thái hiện tại thì cũng có thể giết chết Phó Thư Bảo!
Nhưng Phó Thư Bảo la hét như vậy không phải không biết tự lượng sức mà là muốn phá hỏng việc khôi phục của bọn họ.
o0o
Đêm tĩnh lặng, ánh lửa mông lung.
Thượng tướng quân Thiết Ưng quân của Thanh Uyển Quốc Khố Nạp Á bị trói trên một cây cột đá lớn ở bên ngoài Hắc Thạch Thành bảo, dây trói chính là gân Ngân Ti Tàm Mãng. Cho dù lấy thực lực Vĩnh Hằng Lực của nàng cũng không thể nào giãy đứt được. Bị bắt giống Khố Nạp Á có kỵ sĩ linh thú của Bán Thú Nhân Tộc, Thiên Phạt Giả của Kim Sa Bái Thiên Giáo và nữ chiến sĩ tinh nhuệ của Thiết Ưng quân.
Trong trận chiến đó, có Hồ Nguyệt Thiền phát huy tác dụng lớn, phụ trợ chiến đấu, lại có thêm Tiểu Thanh là Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ ra tay, mấy người này lần lượt ngã xuống giống như lúa bị gặt. Chờ tới khi bọn họ tỉnh lại thì bọn họ đã tới chỗ này rồi. Chẳng qua vẫn có hai linh thú kỵ sĩ và tám Thiên Phạt Giả bị Tiểu Thanh giết chết. Mặt khác cũng có mấy nữ chiến sĩ Thiết Ưng quân tinh nhuệ chạy thoát. Người bị bắt tới đây tổng cộng có bảy mươi người, mười tám kỵ sĩ linh thú, mười Thiên Phạt Giả, bốn mươi hai nữ chiến sĩ tinh nhuệ của Thiết Ưng quân.
Canh gác đám tù binh này là đại đội tác chiến đặc chủng của Độc Lang Tộc do Độc Âm Nhi chỉ huy. Một trăm chiến sĩ Độc Lang Tộc bao vây toàn bộ đại sảnh của Hắc Thạch Thành bảo lại, nhìn như hung thần ác. Đám tù binh này mặc dù có người mạnh mẽ nhưng trước mặt chiến sĩ Độc Lang Tộc lại không thể không ngoan ngoãn đứng trong đại sảnh, bất an chờ đợi vận mệnh không thể biết sắp rớt xuống đầu mình.
- Nơi này là trọng thành biên giới Tú Quốc sao? Tại sao lại trở nên hỗn loạn thế này? Trấn thủ chỗ này rõ ràng không phải quân chính quy, trông rất loạn, toàn là quân tạp nham. Nhưng theo ta thấy thì đám quân nhân này lại mạnh mẽ phi thường, còn mạnh hơn so với Thiết Ưng quân tinh nhuệ của ta... Còn cái người Phó Thư Bảo kia nữa. Cuối cùng hắn muốn làm gì chúng ta?
Bị trói trên cột đá. Trong lòng Khố Nạp Á vô cùng lo lắng, suy nghi và phỏng đoán.
Tiếng bước chân truyền tới, người còn chưa đến đã ngửi thấy mùi thơm rất nồng.
Người tiến tới không phải là Phó Thư Bảo, cũng không phải Độc Âm Nhi hay Chi Ni Nhã mà là bốn đại nữ hầu Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai. Bốn nữ hầu nói cười vui vẻ tiến vào đại sảnh, trong tay bưng hoa quả và nước trà, khăn lông và gậy đấm lưng. Trên người bốn nữ hầu là váy dài bằng lụa trắng muốt xuyên thấu, có thể thấy được cả nội y bên trong. Chân các nàng đi giày đặc chế bằng lựa, mười ngón chân long lanh, tựa như mỹ ngọc tạo thành vậy.
Thắt lưng bốn nữ hầu đều đeo linh đang bằng vàng lấp lánh, mỗi bước đi đều lay đồng leng keng không ngừng. Người nào nghe thấy tiếng động trong trẻo này cũng sẽ đưa mắt nhìn lại, vừa nhìn liền không thể tránh đi cặp mông đẫy đà của bốn nữ hầu, còn cả vùng xuân quang như ẩn như hiện. Tình huống như vậy, dù là ở vị trí tù binh nhưng kỵ sĩ linh thú đến từ Bán Thú Nhân Tộc và Thiên Phạt Giả cũng bị kích thích, trái tim gia tốc.
Bốn nữ bộc tiến vào đại sảnh, không đếm xỉa đến tất cả nam nhân và nữ nhân, đầu tiên là Hạ Trúc cầm khăn lông lau ghế cho Phó Thư Bảo. Chỗ ngồi của thiếu gia phải sạch sẽ, cho dù dính một hạt bụi cũng không thể.
- Độc chủ mẫu bảo chúng ta mặc thế này, tao nhã hào phóng. Chúng ta cũng đã biết tao nhã hào phóng rồi còn gì? Đã mặc cả váy dài rồi.
Đông Mai rất đắc ý. Ba người còn lại rối rít gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng. Bọn họ hồn nhiên chưa cảm thấy, đám nam nhân bốn phía đã dùng ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào ngực, vào mông, vào... Của bọn họ.
Nói chuyện như vậy suýt khiến cho Khố Nạp Á vẫn rất truyền thống bảo thủ phải phun máu tươi. Trang phục lộ hết cả ra như thế kia, nếu ở Thanh Uyển Quốc thì sẽ bị định tội là là thương phong bại tục, cho vào lồng heo, hất nước bẩn, mang đi diễu khắp phố rồi. Nhưng bốn nữ hầu trước mắt này không chỉ ăn mặc lộ liễu như thế mà còn cười nói như chỗ không người, đúng là không biết liêm sỉ!~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~
- Có nữ hầu như vậy, chủ nhân nhất định không phải thứ gì tốt. Như thế này thì xem ra Thiết Ưng vệ tinh nhuệ của ta sẽ phải chịu khổ rồi... Hừ! Nếu hắn có gan dám làm loạn, Khố Nạp Á ta dù biến thành lệ quỷ cũng sẽ tìm hắn tính sổ! Mà nói lại thì làm nhục tướng quân Thiết Ưng quân chính là mang ý tuyên chiến. Hắn là thần tử một nước, chắc cũng phải e dè chứ hả?
Thoáng sợ hãi Phó Thư Bảo sẽ làm ra những chuyện như vậy nhưng cùng lúc lại nghĩ Phó Thư Bảo sẽ không dám làm, trong lòng Khố Nạp Á không nắm chắc, tư duy hơi hỗn loạn.
Lúc này có mấy Thiết Ưng vệ đưa mắt nhìn nàng, tựa như đang truyền tín hiệu gì đó. Khố Nạp Á hiểu ánh mắt của thủ hạ mình. Nếu như Phó Thư Bảo kia có ý đồ làm nhục bọn họ thì bọn họ sẽ tự vẫn tại chỗ, tránh khỏi bị vũ nhục. Đây là khí khái cân quắc anh hùng thế nào chứ! Ánh mắt như vậy liên tục nhìn lại, khiến Khố Nạp Á hơi khổ sở gật gật đầu, xem như đã đồng ý với ý nghĩ của bọn họ.
Không bao lâu sau, lại có một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Tiếng bước chân này cũng rất kỳ quái, khi thì nặng như trâu đất, khi thì lại nhẹ như thỏ, một khắc trước còn ở mãi xa, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấy người đó tiến vào đại sảnh của Hắc Thạch Thành bảo.
Người tiến tới chính là Phó Thư Bảo. Sở dĩ có tiếng bước chân kia là bởi tốc độ và tư thế của hắn. Dù đã kết thúc sự truy sát của hai kẻ địch có sức uy hiếp lớn là Á Đề Mạn và Nam Vô Thiên nhưng từ sau khi nắm giữ Lực Lượng Vĩ Dực xong, lúc di chuyển bọn họ hắn cũng muốn luyện một chút. Chăm chỉ luyện tập, bất cứ kỹ năng công pháp nào muốn thành thạo cũng cần không ngừng luyện tập cả.
Đi tới như gió, đột nhiên xuất hiện. Phó Thư Bảo đã không còn là thiếu niên chạy chật vật trối chết giống như tại sa mạc Vô Thủy nữa mà trở thành một vị công tử ăn mặc sanh quý, cẩm y hoa phục. lúc này trên cổ hắn còn có một chiếc vòng vàng to hơn cả ngón cái cực kỳ thu hút, bộc phát ả hình tượng của nhà giàu mới nổi.
- Tại sao đột nhiên kẻ này như biến thành người khác vậy?
Trong lòng Khố Nạp Á hoang mang. Lúc ở sa mạc Vô Thủy, nàng thấy Phó Thư Bảo là một người có thực lực mạnh mẽ, không thể tưởng tượng nổi, lại tràn ngập cơ trí. Nói hắn là anh hùng thiếu niên cũng tuyệt đối không quá lời chút nào. Đến hiện giờ, ấn tượng hắn mang cho người ta chính là một ác thiếu nhà nhiều tiền, không có đức hạnh, suốt ngày đi lầu xanh, làm những chuyện độc ác khi nam phách nữ.
Nếu muốn nhìn thấu loại người như Phó Thư Bảo thì không biết phải có trình độ cao tới đâu. Một người sống ở hai thế giới, chuyện này người bình thường không cách nào tưởng tượng ra nổi.
Đặt mông ngồi lên trên ghế đàn mộc, chân trái gác lên đùi phải, vô cùng thoải mái. Bốn nữ hầu Đông Mai lập tức vây tới, bóp vai, bóp chân, dâng trà. Cảnh tượng này nhìn qua đã thấy thối nát tới cực điểm rồi.
Vốn dĩ Phó Thư Bảo tiến vào là muốn thẩm vấn nhưng từ lúc hắn tiến vào đại sảnh tới giờ cũng chưa nói một câu nào mà thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của bốn nữ hầu, hai mắt nhắm lại, miệng ậm ừ một giai điệu gì đó mà người ta không nhận ra nổi. Đợi tới nửa giờ, Khố Nạp Á rốt cục không nhịn nổi nữa:
- Họ Phó kia, ta là thượng tướng quân Thiết Ưng quân của Thanh Uyển Quốc. Ngươi mau cởi trói cho ta! Ngươi cũng là thần tử Tú Quốc, ngươi phải biết làm thế này là không hợp quy định đâu.
- Hả?
Phó Thư Bảo mở bừng đôi mắt, vung vung tay. Bốn nữ hầu liền lui lại phía sau hắn.
- Ngươi nói thử cho ta biết, ta phải đối đãi thế nào với ngươi?
- Đầu tiên là phải cởi trói cho ta. Sau đó là dùng lễ tiết đón khách quý tiếp đãi. Nếu như vậy ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Ta đã thấy người ra vẻ nhưng lại chưa gặp ai ra vẻ tới mức như ngươi. Lấy lễ tiết đón khách quý tiếp đãi sao? Đừng nói ngươi là thượng tướng quân gì đó của Thanh Uyển Quốc, dù là nữ vương của các ngươi lão tử cũng vẫn trói vào cột, muốn giết là giết!
- Ngươi... Không biết thẹn!
Khố Nạp Á tức tới xanh mét mặt mày, vai run rẩy không ngừng.
Phó Thư Bảo đứng dậy, từ từ đi tới trước mặt Khố Nạp Á.
- Ngươi và Nam Vô Thiên, Á Đề Mạn truy sát ta, đi xuyên qua cả sa mạc Vô Thủy. Lúc đó sao ngươi không nghĩ tới chuyện tiếp đãi ta như khách quý hả? Đến lúc này còn nghĩ tới việc ta phải dùng lễ tiết tiếp khách quý đối với ngươi à? Ngươi đúng là người si nói mộng. Ta nói thật cho ngươi biết nhé. Ngươi muốn rời khỏi chỗ này thì được, nhưng giao công pháp ngưng luyện Lực Lượng Chi Dực ra, ta sẽ tha cho ngươi và người của ngươi. Nếu không thì... Hừ hừ! Ta dám khẳng định là các ngươi không tưởng tượng nổi cực hình gì đang chờ các ngươi đâu.
Khố Nạp Á hơi hếch cằm lên, ánh mắt bừng sáng.
- Ta là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, ngươi cho rằng ta sẽ sợ nghiêm hình gì của ngươi sao? Có thủ đoạn gì thì hiện tại cứ mang ra đi. Xem ta có sợ hay không?~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~
- Ha ha, tốt lắm. Quả nhiên không hổ là thượng tướng quân Thanh Uyển Quốc, thiên quân vạn mã sa trường cũng không sợ. Tu vi lực lượng một thân, cái gì cũng không sợ...
Ngừng lại một chút, Phó Thư Bảo đột nhiên vẫy tay:
- Người đâu, lột hết quần áo của ả ra, treo lên tường của Hạp Cốc Quan, để thương nhân mỗi nước đi tới đều được ngắm nhìn dáng vẻ mỹ ệ của thượng tướng quân Thanh Uyển Quốc.
- Tuân lệnh!
Lập tức có chiến sĩ Độc Lang Tộc đứng ra, hùng hùng hổ hổ đi tới. Từ vẻ không đợi nổi và ý cười treo trên khóe miệng bọn họ thì rõ là bọn họ rất vui mừng được làm như vậy.
- Chờ một chút! Đồ lưu manh!
- Không ngờ còn dám mắng ta! Phì, trước khi treo ả lên tường thành, tìm mấy nam nhân ở Hậu Thổ Thành đã vài năm không được chạm vào nữ nhân tới an ủi thượng tướng quân của chúng ta mười lần tám lần đi.
- Ta... Ta đồng ý điều kiện của ngươi!
Thượng tướng quân một nước, đối mặt với trừng phạt như vậy cũng không thể không cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống.
Chuyện thế này, nếu là tướng quân chính quy sẽ tuyệt đối không làm được nhưng đổi lại là Phó Thư Bảo, hắn chẳng e dè thứ gì, muốn làm liền làm, hơn nữa còn làm rất quá đáng, thậm chí tới mức khiến nhân thần phẫn nộ!
Phó Thư Bảo nói:
- Cởi trói cho ả, đưa bút mực tới. Khố Nạp Á, ta cảnh cáo ngươi không nên viết một công pháp nhăng cuội gạt ta. Ta có năng lực giám định rất cao, hơn nữa bên cạnh ta cũng có rất nhiều người được việc, liếc mắt một cái là biết ngươi viết thật hay giả. Ta cứ nói luôn, nếu phát hiện ra công pháp của ngươi là giả thì vận mệnh chờ đợi ngươi và thủ hạ sẽ còn bi thảm gấp chục lần những lời vừa rồi ta nói đấy!
- Khố Nạp Á ta là nhân vật đầu đội trời chân đạp đất, nếu đã đồng ý với ngươi thì tuyệt đối sẽ không đưa công pháp giả cho ngươi. Công pháp ngưng luyện Lực Lượng Chi Dực của ta tên là Phi Thiên Dực, là công pháp tổ truyền của gia tộc ta.
Phó Thư Bảo gật gật đầu:
- Nếu đã là công pháp tổ truyền của gia tộc ngươi thì ta cũng hứa với ngươi một điều, sẽ không cho người khác xem, cũng không cho người khác tu luyện.
Đương nhiên lời hứa này chỉ là hắn nói, thời gian hữu hiệu là một ngày hay hai ngày thì chỉ có quỷ mới biết. Hơn nữa người khác của hắn cũng không kể tới Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã và những thủ hạ tận tâm trung thành cạnh hắn.
Bàn điều kiện xong, Phó Thư Bảo liền trở về ghế đàn mộc của mình, để bốn nữ hầu hầu hạ. Khố Nạp Á bị cấm chế lực lượng, ngoan ngoãn ngồi trước bàn viết công pháp tổ truyền của mình ra.
Gia tộc của Khố Nạp Á tại Thanh Uyển Quốc cũng là đại gia tộc số một số hai, có lịch sử cực kỳ lâu đời. Lực Sĩ lợi hại xuất hiện tầng tầng lớp lớp trong gia tộc, cũng nắm chắc một phần quyền thế và tài nguyên của Thanh Uyển Quốc. Công pháp ngưng luyện Phi Thiên Dực này là bí mật không truyền ra ngoài của gia tộc. Dựa theo truyền thống của Thanh Uyển Quốc lại chỉ truyền nữ không truyền nam, xem như là một bí kíp tâm pháp thiên giai trân quý. Hiện tại bởi không cách nào nghịch chuyển được cho nên nó sẽ rơi vào tay Phó Thư Bảo rồi.
Dám có thái độ ngang ngược như vậy, đồng thời gây hấn với hai Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ, một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, còn cả trăm chiến sĩ tinh nhuệ bọn họ dẫn theo. Đưa mắt cả thế giới, chỉ có mình Phó Thư Bảo mới dám làm vậy.
Nhìn gương mặt tươi cười đặc biệt sáng lạn của Phó Thư Bảo, mọi người chỉ có một cảm giác, đó là sắp bị tên này làm cho tức nổ phổi rồi.
Vù! Bước chân rất nhanh, không có bất cứ lời nói hay dấu hiệu nào, thân thể Nam Vô Thiên vèo một cái liền di chuyển tới, bước chân rất lớn. Dường như mặt đất dưới chân hắn co lại, trong nháy mắt đã vượt qua một cự ly rất xa. Bàn tay to ủa hắn lập tức vung về mặt đất một cái. Ầm ầm, một chuỗi mũi lao nham thạch liền đâm thẳng lên từ mặt đất, giết về phía Phó Thư Bảo.
Nếu hắn muốn chết thì cũng không cần nói nhảm với hắn làm gì!
Hơn nữa Nam Vô Thiên rất khẳng định là, chỉ cần để thằng nhãi này nói một tiếng thì tuyệt đối là miệng chó không thể ló ngà voi, chỉ là một trận chửi mắng mà thôi
Nhưng tốc độ Nam Vô Thiên dù nhanh, nhưng so với Phó Thư Bảo có thêm hai Lực Lượng Vĩ Dực ở hai chân thì vẫn còn kém một bậc.
Mũi lao nham thạch đâm tới, mặt đất chấn động, thanh thế kinh người. Phó Thư Bảo tuyệt đối không ham chiến chút nào, xoay người liền chạy trốn, trong nháy mắt đã ra khỏi phạm vi công kích.
- Tiểu tử, ngươi có gan thì đừng có chạy!