Một đêm Phó Thư Bảo chỉ ngủ bốn tiếng. Sáng sớm ngày hôm sau,khi trời còn chưa sáng, hắn đã rời khỏi giường. Hồ Nguyệt Thiền bên cạnh vẫn còn ngủ say. Đêm qua nàng đã phòng bị tên sắc lang cả đêm, mãi chođến khi Phó Thư Bảo ngủ rồi nàng mới nhắm mắt ngủ một chút, hiển nhiênbây giờ vẫn còn đang trong giấc mộng.
- Thật là, phòng bị ta như vậy à? Chính ngươi mới mở chân ra rồi bắt ta làm ấy. Ta cũng không thể làm gì mà...
Cười khổ một tiếng, Phó Thư Bảo liền đi ra khỏi lều trại. Chuyện bảnthân mang độc tố thần bí, hắn không thể nào chính miệng giải thích vớiHồ Nguyệt Thiền được. Nàng đã muốn phòng bị thì cứ để cho nàng ấy phòngbị đi.
Vén rèm căn lều lên, trong rừng cây vẫn là cảnh tượngđen nhánh. Mặc dù đường chân trời phía đông đã có một tia sáng nhưng ánh sáng của nó vẫn không đủ chiếu sáng nơi này. Đống lửa đã tắt, gió sương ướt át thổi qua đây lạnh như băng. Đây chính là thời điểm linh khítrong thiên địa dư thừa nhất trong ngày nên Phó Thư Bảo sẽ không bỏ phí.
Hơn năm mươi thước phía đối diện, đám người Tú Chi cũng đã dời giường.Mấy kỵ binh đang dỡ lều trại. Thỉnh thoảng lại có tiếng ngựa hí truyềnđến. Mặc dù bị gió thổi tán bớt âm thanh nhưng khoảng cách quá gần nêncũng nghe thấy được âm thanh loáng thoáng không vang dội.
-Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Hiển nhiên là có chuyện quan trọngtrong người. Đáng tiếc quá. Vì muốn qua trạm kiểm soát của Anh ThạchThành, không nên tạo ra phiền toái chứ không thì bản thân ta cũng muốnđiều tra rốt cục tại sao Tú Chi này lại vội vã như vậy.
Nhìn những bóng dáng đang bận rộn kia, Phó Thư Bảo thầm nghĩ.
Đứng một lúc, Phó Thư Bảo liền lén lút đi tới doanh trại phía đối diện. Hắn đi ở trong rừng, đường có cây cối che lấp nên rất khó bị phát hiện. Mặc dù không tiện đi nghe ngóng tin tức nhưng nếu tình cờ nghe đượcchuyện gì thì cũng không sao. Đã như thế, hắn liền muốn đi thử vận may.
Một đường lặng lẽ không một tiếng động, ngay cả trường lực lượng trênngười cũng bị hắn ẩn giấu rất kỹ. Đến chỗ cách doanh trại đối phương tầm mười thước, hắn liền dừng lại rồi căng tai lắng nghe.
Tu vilực lượng đạt tới cấp Luyện Linh Lực, thính giác của hắn đã hơn hẳnngười thường gấp mấy lần. Với khoảng cách như vậy, hắn hoàn toàn nghe rõ những người đó nói chuyện.
- Dương Mộc, đã thu dọn ổn thoả chưa?
Trong lều vải, một thiếu phụ quý tộc đang ngồi thư thái trên chiếc ghếda hổ. Lúc nàng hỏi, mấy nữ thị vệ bên cạnh còn đấm bóp. Quả thật làquần áo tới tay, cơm đưa tới miệng. Quý phu nhân này chính là tam nữ của Thanh Dật Vương Tước, Tú Chi.
Âm thanh thô thiển của Dương Mộc truyền tới:
- Thưa phu nhân, sắp xong rồi, các huynh đệ đang tăng tốc.
- Thật là... nghỉ có mỗi đêm ở nơi hoang dã này mà đã đau thắt lưng rồi. Sau này không bao giờ đi đường thế này nữa.
Tú Chi nói.
- Ha ha, đó không phải là do chuyện kia rất khẩn cấp sao? Sắp về AnhThạch Thành rồi, phu nhân cố gắng nhẫn nại thêm hai ngày nữa đi.
Dương Mộc cung kính nói.
- Đúng rồi. Dương Mộc, ngươi lại đây một chút, ta có việc muốn nói.
Tú Chi nói.
- Phu nhân cứ việc dặn dò.
Dương Mộc bước nhanh tới.
Mắt thấy Dương Mộc đã đi tới bên cạnh Tú Chi, cúi đầu lắng nghe, PhóThư Bảo núp trong một góc rừng thấy hơi lo lắng. Chuyện quan trọng màhắn muốn nghe có thể chính là những lời hai người kia đang nói. Nhưng Tú Chi kia lại nhỏ giọng dặn dò, vị trí này của hắn không thể nghe thấyđược.
- Chẳng lẽ Tú Chi kia đã phát hiện ra ta?
Phó Thư Bảo suy nghĩ một chút, chợt nghĩ:
- Không thể nào! Ta thấy Tú Chi kia mặc dù cũng là một Lực Sĩ nhưng tuvi cũng không cách biệt nhiều lắm so với Chi Ni Nhã, cùng lắm là cảnhgiới Tinh Thần Lực tầng thứ ba. Lần này ta cẩn thận như vậy, tuyệt đốikhông có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của ta. Nhưng ả ta phòng bịcái gì vậy?
Nếu đi tới gần nữa thì khẳng định sẽ bị pháthiện. Mặc dù tu vi lực lượng của Tú Chi không cao nhưng lại có một caothủ như Dương Mộc bên người. Trường lực lượng trên người hắn có cường độ rất cao. Chỉ nhìn vào cường độ trường lực lượng thì xem ra tu vi lựclượng của hắn đã đến gần cảnh giới cấp Vĩnh Hằng Lực, cũng chính là đang ở bình cảnh của cảnh giới Linh Lực tầng thứ ba. Hơn nữa, thân thủ củamấy nữ thị vệ bên cạnh cũng không tầm thường, Phó Thư Bảo không dám tuỳtiện đi qua.
- Quên đi, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Đi về!
Đứng nghĩ một hồi, Phó Thư Bảo không muốn tiếp tục nghe Tú Chi rỉ tai với Dương Mộc cái gì nữa. Hắn bỏ cuộc.
Đúng lúc Phó Thư Bảo vừa xoay người muốn trở về, Dương Mộc đang nghe Tú Chi rỉ tai đột nhiên lớn tiếng nói:
- Mấy người chân tay nhanh nhẹn tới đây theo bổn tướng đi làm việc.
Mấy kỵ binh có vóc người to con, vẻ mặt âm tàn liền tập trung đi qua.Dương Mộc vung tay lên rồi dẫn người đi về phía lều trại Hồ Nguyệt Thiền đang ngủ.
- Đợi một chút, Dương Mộc.
Tú Chi gọi lại nói.
Dương Mộc liền quay người lại:
- Phu nhân, ngươi còn có điều gì cần dặn dò sao?
Tú Chi thở dài một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ai... quyết định như vậy thật sự không phải ý muốn của ta. Nhưng nếukhông làm, vạn nhất bại lộ hành tung của ta, khiến người khác đoán đượcchuyện kia thì lại không tốt. Như vậy đi, các ngươi chờ một lát, chờ tadẫn người lên đường rồi các ngươi hãy ra tay. Ta không muốn dính mùi máu tanh kia.
- Được, chúng ta chờ một chút.
DươngMộc vừa vung tay lên, mấy kỵ binh đã bước đi xa mấy bước liền quay trởlại, cung kính đứng bên cạnh hắn, chờ chỉ thị tiếp theo.
Lúcnày, trong lòng Phó Thư Bảo lửa giận ngập trời. Vừa rồi hắn không nghethấy Tú Chi dặn dò cái gì nhưng lúc này lại do chính miệng nàng ta nóira. Ả lại dám bảo Dương Mộc dẫn người đi giết hắn và Hồ Nguyệt Thiền! Tú Chi kia nhìn thanh tú tuyệt luân, quý khí bức người như thế thì ra lạilà một nữ nhân độc ác như rắn độc!
- Được lắm! Lão tử muốntránh chuyện mà ngươi lại cứ muốn tìm lão tử gây phiền toái! Nếu ngươibiết thân phận thật sự của ta rồi, muốn giết ta thì không sao. Đấy vốnlà ra tay với địch nhân. Nhưng ngay cả những người dân sơn dã ngươi cũng không bỏ qua, như vậy thì không trách ta được rồi!
Sát khí nổi lên, Phó Thư Bảo liền âm thầm quay trở về.
Lúc này, mấy kỵ binh đã thu dọn lều trại xong xuôi. Dưới sự chỉ thị của Tú Chi, bọn hắn liền ngay ngắn mang lên xe ngựa. Sau đó kỵ binh lênngựa, Tú Chi cũng leo lên một chiếc xe ngựa trong đó rồi đi về phía AnhThạch Thành.
- Các huynh đệ, ra tay nhanh gọn một chút. Xong việc chúng ta còn phải đuổi theo đoàn người của phu nhân nữa.
Dương Mộc nói một câu rồi dẫn đầu đoàn người đi về phía Hồ Nguyệt Thiền đang ngủ trong lều trại.
Lúc hắn mới bước được bước đầu tiên thì Phó Thư Bảo đã ở trong lều vải.
Kéo chăn lên, Phó Thư Bảo liền ngồi chổm hổm xuống, đưa tay bịt kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang muốn lên tiếng kinh hô của Hồ Nguyệt Thiền.
- Đừng lên tiếng. Những người đó muốn giết chúng ta.
Nói xong những lời này, Phó Thư Bảo mới buông tay ra.
- Vì sao vậy?
Hồ Nguyệt Thiền vẫn còn mơ hồ. Nếu không phải chuyện quan trọng nhưvậy, sợ rằng nàng vẫn còn muốn nằm ngủ trong chăn ấm đây này.
- Ả Tú Chi kia sợ chúng ta tiết lộ hành tung của ả ta nên muốn giết chúng ta để diệt khẩu.
- Ghê tởm! Chúng ta làm sao bây giờ?
- Đừng nói nữa. Đi theo ta.
Phó Thư Bảo kéo Hồ Nguyệt Thiền đi, xé một đường nhỏ trên lều vải rồi rón rén đi ra ngoài.
Không đi từ cửa chính ra ngoài mà lại xé một vết rách trên lều vải làm gì? Chính là muốn đưa đầu mối cho Dương Mộc truy tìm