Lông mày Phó Thư Bảo nhíu chặt:
- Không phải ngươi bảo ta không được mang thị vệ theo sao? Trước khi đi ta đã dặn nàng không được đi theo rồi. Giờ ngươi lại bảo ta gọi nàng, ngươi có ý gì đây?
- Ta...
Hồ Nguyệt Thiền cứng họng, lập tức nói:
- Vậy ngươi đánh lại bọn chúng không? Không đánh lại thì ngươi còn ứng đó làm gì hả? Mang ta bỏ trốn đi!
- Ngươi trốn kỹ ở phía sau cây nhé. Chờ ta giải quyết đám phiền toái này rồi hãy ra.
Phía trước dục ngựa chạy ra ngoài. Nếu như trước kia, gặp phải tình huống này thì hắn khẳng định sẽ không đắn đo suy nghĩ gì, trực tiếp chạy trốn hoặc gọi Thanh Thủy tới, để nàng giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ tu vi lực lượng đã tiến tới cấp Linh Lực, hơn nữa cũng đã rèn luyện được lực chiến đấu nhất định. Lúc này đoàn đạo tặc đột nhiên xuất hiện lại vừa hay để hắn thử thân thủ.
Ngựa tung bốn vó, cát vàng ngập trời. Trong nháy mắt Phó Thư Bảo đã vọt ra khỏi cửa thôn. Đoàn đạo tặc đang xông tới dù chỉ có tầm trăm người nhưng hiển nhiên là được tuyển chọn kỹ càng, áp giáp phòng thủ toàn thân, vũ khí hoàn mỹ. Nhìn kỹ một chút, trong một số kỵ binh không ngờ có người mặc áo giáp của thành vệ quân.
- Hóa ra là ông cậu Sa Bạch của Đồ Thổ tới tìm ta. Sa Bạch và SA Lí có quan hệ thân thích, hắn chạy trốn rồi gia nhập Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn cũng là chuyện rất bình thường. Xem ra chuyện này thật sự không có liên quan gì tới Hồ Nguyệt Thiền cả. Nhất định là Sa Bạch lợi dụng quan hệ của hắn ở Hậu Thổ Thành hoặc nhãn tuyến của hắn tại Hắc Thạch Thành bảo, báo cáo tung tích của ta, thế nên mới mang người tới báo thù đây.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhất thời Phó Thư Bảo cảm thấy rõ ràng cả. Lúc này hắn liền lôi Thiên Trúc Cung và bao đựng hai mươi mũi Xà Nha Tiễn ra. Hắn cũng lấy ra hai thanh xà nha song kiếm.
Cầm cung, đặt tên lên dây cung, dắt hai thanh xà nha song kiếm vào thắt lưng. Hắn liền lộ tư thế chuẩn bị chiến đấu.
- Họ Phó kia ở chỗ này. Huynh đệ, giết hắn, nữ nhân trong khe nói sẽ là của chúng ta rồi! Xông lên đi!
SA Lí khiêng chiến kỳ đi trước, hét lớn, hai chân thúc vào bụng ngựa. Con ngựa dưới hông hắn liền tăng tốc, lao tới nhanh như điện.
- Muốn chơi đùa nữ nhân trong khe núi sao? Mẹ kiếp, chỉ một câu này của ngươi thì ngươi đã không thể không chết rồi!
Trong lòng mắng thầm một tiếng, Phó Thư Bảo đột nhiên nâng cung, kéo căng dây, nhắm một tên về phía SA Lí.
SA Lí phóng ngựa lao tới còn cách cửa thôn Tháp Tạp không tới hai ngàn bước nhưng cự ly bắn của Thiên Trúc Cung tới những ba ngàn bước.
Tưng! Dây cung bật lên.
Vù! Mũi Xà Nha Tiễn xuyên không bay đi, mang theo một đuôi lửa mờ nhạt.
Dây cung bật lên vào mũi tên bay qua không trung phát ra tiếng động cũng không đầy một chớp mắt. Căn bản không thấy mũi tên bay thế nào, chỉ thấy SA Lí đang vọt tới liền ngã lăn xuống ngựa. Mà con ngựa vẫn đang chạy như điên. Bởi một chân con đang gắn vào yên ngựa, thi thể của hắn liền bị kéo đi, khuôn mặt va đập vào cát đá phía dưới, không còn nhận ra nổi nữa!
Còn chưa nhìn rõ mặt đối phương thì đoàn trưởng thủ lĩnh đã bị giết chết. Tình huống như vậy khiến đoàn đạo tặc không thể nào tiếp nhận nổi, sĩ khí lập tức biến sạch. Ngay lúc này, mũi Xà Nha Tiễn thứ hai, thứ ba,... Liên tiếp bắn ra. Mỗi một mũi tên đều mang theo ít nhất tính mạng một tên đạo tặc, thậm chí có mũi xử lý hai tên.
- Hai mươi mũi tên! Hắn đã không còn tên nữa rồi. Tiểu tử đó chẳng qua có một cây Lực Luyện Khí cung lợi hại thôi. Không có tên, hắn đến rắm cũng không bằng. Huynh đệ xông lên đi. Ai chém được đầu hắn, lão tử thưởng một trăm miếng kim tệ, mười nữ nhân!
Lần này là tiếng hô của Sa Bạch. Từ khi Phó Thư Bảo bắn mũi đầu tiên là hắn đã đếm rồi. Ngay khi số tên bắn đến hai mươi, hắn liền anh dũng thúc ngựa vọt lên đầu tiên, kịp thời ổn định quân tâm của đoàn đạo tặc.
Đạo tặc sở dĩ đồng ý sống cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao cũng không vì ngoài hai thứ, tiền và nữ nhân. Nghe nói tới phần thưởng một trăm kim tệ và mười nữ nhân, bọn chúng đều đỏ mắt, gọi nhau liều chết xông tới.
Đối mặt với đám kỵ binh đạo tặc đang xông tới như ong vỡ tổ, đôi mắt Phó Thư Bảo không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn lộ thần quang hưng phấn.
Nếu có Luyện Thiên Thử ở đây, nó nhất định có thể thấy bóng dáng của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong trên người Phó Thư Bảo vào giờ khắc này. Đó đúng là một cảm giác khát máu đáng sợ!
Thúc ngựa mạnh một cái, Phó Thư Bảo liền cưỡi chiến mã vọt tới.
Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn bị giết mất hai mươi người, vẫn còn hơn tám mươi người. Đám người này đều không phải người bình thường, càng không phải loại tốt đẹp gì. Một mình đối phó với tám mươi người này, chuẩn bị chém giết, so với trận chiến với Thập Tứ, Thập Thất thì còn nguy hiểm hơn vô số lần.
Chẳng qua càng có tính khiêu chiến thì hắn lại càng lộ vẻ hưng phấn.
Song phương càng lúc càng tới gần. Khi thấy đội ngũ của Huyết Mã Đạo Tặc Đoàn sắp đánh tới mình tới nơi, Phó Thư Bảo đột nhiên kéo cương, khiến chiến mã tránh chủ lực của đối phương, chạy về phía bên phải đội hình.
Một kỵ binh đạo tặc lao về phía hắn, vung cây mã đao năm thước chém tới.
Cánh tay duỗi ra, Phó Thư Bảo cũng vung kiếm chém qua.
Ngựa chạy rất nhanh, hai chiến mã trong nháy mắt đã vọt qua thân nhau. Ngay trong nháy mắt khi hai chiến mã đi song song, chỉ nghe thấy tiếng đinh đang vang lên, sau đó là một tiếng gào thảm thiết. Thanh xà nha song kiếm đã chém đứt đôi thanh mã đao năm thước của kỵ binh đạo tặc kia, chém rách ngực hắn. Máu tươi bắn tung tóe, xương sườn trắng ởn cũng lộ ra vài thanh!
Chiến mã lao tới chém giết cũng giảm tốc độ. Kỵ binh đạo tặc đối diện tản ra hai phía, chặn đường vọt tới của Phó Thư Bảo. Chẳng qua sách lược chiến đấu của đám đạo tắc dù chính xác, nhưng bọn chúng căn bản không thể ngăn cản Phó Thư Bảo!
Răng rắc! Răng rắc! Chiến mã tiến vào trong trận địa địch, xà nha song kiếm liền vung lên liên tục. Đao kiếm bị nó đi qua chém đứt, thi thể rơi khắp nơi trên mặt đất!
Cuối cùng thì cũng chỉ là một ít đạo tặc bình thường và thành vệ quân mà thôi, dù có Lực Sĩ nhưng tu vi lực lượng cũng cực kỳ kém cỏi. Nếu không thì lấy địa vị của Lực Sĩ trong thế giới này, làm sao phải đi làm đạo tặc kiếm sống chứ? Nhân số tuy nhiều nhưng cứ chém giết thế này, phiền toái trước mắt liền được giải trừ!
Máu tươi bắn tung lên người Phó Thư Bảo, nhuốm đổ quần áo hắn, cũng nhuốm đỏ mặt hắn. Vung xà nha song kiếm, hắn giống như một ác ma tắm trong máu tươi! Một ác ma sát nhân!
Nháy mắt chém bay mấy đạo tặc, Phó Thư Bảo nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây. Ngay lúc này, hắn đột nhiên kéo mạnh đầu ngựa, lao thẳng về phía Sa Bạch.
Chỉ cần giải quyết Sa Bạch, đoàn đạo tặc trước mắt sẽ là một nắm cát rời rồi.
- Ngăn hắn lại!
Được chỉ huy mười tên thành vệ quân quen thuộc, tiến hành vậy Phó Thư Bảo, không ngờ Phó Thư Bảo lại chuyển đầu ngựa vọt tới giết mình nhanh như điện, Sa Bạch lập tức cả kinh.
- Thần tiên cũng không thể cứu được ngươi!
Cánh tay phải Phó Thư Bảo vung lên, lập tức chém chiến sĩ thành vệ quân ngăn phía trước, nhanh chóng bức tới.
Lúc này mà dục ngựa lùi lại thì thanh xà nha song kiếm lạnh như băng kia sẽ chém đôi sống lưng của hắn ngay. Biết rõ kết quả như vậy, Sa Bạch lại càng không thể mạo hiểm lùi lại, nghiến răng xông lên. Hắn dùng một thanh trường thương ba thước của kỵ sĩ, dựa vào vũ khí dài mà có thể tiến hành công kích ngoài phạm vi tấn công của Phó Thư Bảo.