Thanh âm sột soạt lại truyền tới, đã thấy Độc Âm Nhi từ vườn nho đi ra, cũng giống vậy, lụa mỏng quấn quanh, chân ngọc trần trụi, khác nhau chính là, trên đùi đẹp thon dài xuất hiện một tầng lông đen phát quang, mức độ rậm rạp khiến người ta phải trợ mắt há mồm.
- Con mẹ nó... Ta nhớ kỹ lông chân nàng rất thưa thớt, ngay cả một sợi cũng không nỡ cắt... Tại sao đột nhiên rậm rạp như vậy? Chẳng lẽ nàng luyện chế ra linh dược mọc lông?
Trong lòng Phó Thư Bảo một mảnh cảm thụ hoang đường, nhưng cùng lúc bị hai mỹ nhân mê hoặc, huyết mạch căng phồng khó kìm lòng nổi.
Ngay khi hắn không kiềm chế nổi chính mình, đột nhiên một mảnh gió mát thổi lên mặt hắn. Một tia cảm giác mát lạnh khiến tinh thần hắn khẽ chấn động, hắn lập tức cắn chặt đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền đến, ảo giác trước mắt nhất thời tiêu thất. Bầu trời không còn mười bảy mười tám mặt trời lơ lửng, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi một thân lụa mỏng quấn quanh không có xuất hiện.
- Kỳ quái, đây là cây nho gì vậy?
Phó Thư Bảo lại chuyển ánh mắt vào cây nho lần nữa, không cần bàn cãi, hiện tượng quỷ dị vừa nãy tuyệt đối có liên quan tới việc hắn thưởng thức một quả nho!
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Phó Thư Bảo có chút minh bạch, Linh Thú Hồ Nguyệt Thiền trời sinh bản lĩnh khiến người ta phát sinh ảo giác, thậm chí cường đại tới mức khống chế tâm thần người khác, trở thành khôi lỗi bị điều khiển, như vậy, Hồ Nguyệt Thiền trồng cây nho như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
- Hồ Nguyệt Thiền này nhìn như nhu nhược mềm yếu, nhưng kỳ thực là người rất khó đối phó, hành động buổi chiều, ta phải đề phòng một chút, không nên mắc bẫy của nàng mới được.
Trong lòng Phó Thư Bảo lại âm thầm cảm thấy may mắn, nếu như không phải lầm ăn một quả nho, hắn tuyệt đối không có lòng phòng bị cao như bây giờ.
- Phó công tử, cây nho này gọi là Huyễn Tâm nho, ăn một quả e rằng sẽ say mất một ngày một đêm, sau đó sản sinh các loại ảo giác, nếu như Lực Sĩ hoặc Luyện Lực Sĩ ăn một quả cũng phải say nửa ngày, tâm sinh ảo giác.
Thanh âm Hồ Nguyệt Thiền từ phía sau truyền đến, lúc này đã là bộ dạng hồ ly lông vàng.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Vừa rồi ta không biết đã ăn nhầm một quả, thực sự giống như lời ngươi nói, sản sinh một chút ảo giác, được rồi, Huyễn Tâm nho này do ngươi trồng sao? Dùng phương pháp gì trồng vậy?
Hồ Nguyệt Thiền lại nói:
- Đây là bí mật của hồ tộc chúng ta, không truyền ra ngoài, Phó công tử đừng nên hỏi, chúng ta xuất phát thôi, chúng ta còn cách Liệt Diễm Hỏa Sơn một khoảng nhất định, chúng tới đó vừa vặn trời tối.
Phó Thư Bảo đã sớm biết Hồ Nguyệt Thiền sẽ trả lời như vậy, hắn đành nhún nhún vai nói:
- Vậy xuất phát đi.
Hắn thầm nghĩ:
- Chờ khi chúng ta trở về, giàn nho của ngươi e rằng chịu tai họa, ta đã định rồi!
Một quả nho khiến người ta say một ngày một đêm, còn có thể sản sinh các loại ảo giác tuyệt vời, nếu như nuôi trồng, tiếp đến dùng sản xuất rượu nho, trong thiên hạ còn có loại rượu nào có thể sánh bằng?
Phó Thư Bảo mang theo cuộn dây mây, còn Hồ Nguyệt Thiền mang theo một cái túi nhỏ, hiển nhiên do nàng sớm chuẩn bị. Bất quá khi Phó Thư Bảo muốn đề nghị cầm giúp nàng, Hồ Nguyệt Thiền lại nhẹ nhàng cự tuyệt, một mực tự mình cầm. Hồ ly vác túi, không thể nghi ngờ là chuyện hoang đường cực độ, nhưng Phó Thư Bảo cũng không cố chấp, liền theo sự chỉ dẫn của Hồ Nguyệt Thiền rời khỏi ốc đảo.
Mặt trời lặn xuống chân trời phía tây, bầu trời mờ nhạt dần dần trở nên hắc ám.
Hồ Nguyệt Thiền ngừng lại trên đỉnh một tòa núi cát, nói:
- Chúng ta tạm nghỉ ở chỗ này một chút, sau một đồng hồ cát chúng ta đi tiếp.
- Không bằng, ta gọi thị vệ của ta tới, có nàng bảo hộ, chúng ta càng có thêm nhiều hi vọng thu được Viêm Hỏa Linh Tham.
Phó Thư Bảo dò xét nói.
Hồ Nguyệt Thiền khẽ cười:
- Ta khuyên ngươi sớm từ bỏ ý định đó ra khỏi đầu đi, có thị vệ của ngươi bên cạnh, ta càng không có hi vọng đạt được thứ ta cần.
Phó Thư Bảo không nói thêm gì nữa, kỳ thực Tiểu Thanh ở ngay gần đây, hắn chỉ cần lắc chuông thì nàng sẽ chạy tới bên cạnh hắn. Cho nên vừa rồi dò xét hỏi, chỉ là muốn Hồ Nguyệt Thiền nghĩ, nàng dẫn đường vòng qua vòng lại như thế là đã thoát khỏi Tiểu Thanh mà thôi.
- Được rồi, trong bọc nhỏ kia chứa cái gì?
Phó Thư Bảo hỏi.
- Một chút đồ dùng và dược vật mà thôi, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Hồ Nguyệt Thiền không giải thích nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Hồ Nguyệt Thiền lại đứng dậy dẫn đường.
Khí trời trong sa mạc biến đổi rất lớn, trước khi mặt trời treo trên đỉnh nhiệt độ không khí tại sa mạc cực cao, nhưng khi màn đêm phủ xuống nhiệt độ không khí lại đột nhiên suy giảm mạnh, trở nên vô cùng giá lạnh. Hơn nữa gió đêm mang theo cát bụi thổi qua, khiến người ta cảm giác mùa hạ nóng bức đã qua mùa đông khô lạnh đã tới.
Dọc trên đường đi Phó Thư Bảo cẩn thận để ý địa hình biến hóa, kết quả hắn phát hiện Hồ Nguyệt Thiền thực sự đi loanh quanh một vòng, trên mảnh sa mạc rộng lớn tự nhiên lộ ra một con đường vòng vèo. Sau cùng, Hồ Nguyệt Thiền dừng chân trên một mảnh cồn cát.
- Chúng ta tới rồi.
Hồ Nguyệt Thiền nói.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ có cồn cát dưới chân, địa hình xung quanh rất bằng phẳng, mà cồn cát dưới chân không quá lớn, cũng chỉ cao hai ba trăm thước mà thôi, ngoài ra, Phó Thư Bảo hoàn toàn không cảm ứng được nguyên tố hỏa nồng đậm tồn tại, tất cả có vẻ rất yên tĩnh. Xem qua một hồi, Phó Thư Bảo kỳ quái nói:
- Chúng ta đã tới? Tại sao ta không phát hiện Liệt Diễm Hỏa Sơn?
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Nó ngay dưới chân chúng ta.
- Ngay dưới chân chúng ta?
Phó Thư Bảo vội vàng cúi đầu, nhưng chỉ thấy bên dưới là một mảnh cát vàng, ngoại trừ cát vàng xen lẫn cát vàng, xung quanh không có chút hình dạng núi lửa nào.
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Vài năm trước đây chính là một mảnh núi cát, Liệt Diễm Hỏa Sơn còn thấy rõ miệng núi, nhưng trải qua vài năm, bão cát thổi qua đã vùi lấp khu vực này, nơi chúng ta đang đứng chính là miệng núi lửa bị cát vùi lấp, một số núi cát tương đối thấp bé sớm đã bị vùi lấp, cho nên thoạt nhìn chỉ là vùng đất bằng phẳng.
Thảo nào Đại Loan Lệ không tìm được Liệt Diễm Hỏa Sơn, mấy năm trước nàng vô tình đi ngang qua, toàn bộ đều dựa vào một số địa hình đặc thù mới có thể nhớ lại, một khi địa hình đặc thù bị vùi lấp sẽ phát sinh biến hóa lớn, không tìm được cũng dễ hiểu thôi.
Dùng chân giẫm xuống mảnh cát vàng dưới chân, Phó Thư Bảo nói:
- Như vậy, miệng núi lửa rộng thế nào? Chúng ta làm sao có thể đi vào?
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta đã sớm chuẩn bị rồi, đi theo ta.
Chỉ thấy Hồ Nguyệt Thiền xoay ngươi chạy xuống phía dưới cồn cát, khi đi xuống dưới chân cồn cát, nàng lại dùng đôi móng vuốt không ngừng đào bới cát vàng. Rất nhanh, một chiếc cửa động bị tấm ván gỗ che lấp đã xuất hiện trước mắt nàng.
Chuẩn bị như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phó Thư Bảo:
- Hóa ra ngươi đã đào thông đạo đi vào, tạo thông đạo như vậy khẳng định ngươi đã tốn không ít thời gian?
Hồ Nguyệt Thiền nói:
- Khi bão cát bắt đầu vùi lấp Liệt Diễm Hỏa Sơn, ta đã bắt đầu đào thông đạo, bão cát vùi lấp một chút, ta liền đào một chút, và sử dụng tấm ván gỗ vững chắc để chắn miệng động, trước sau khoảng chừng ba năm, nếu như không phải ngươi đến, ta sợ rằng chính mình còn phải tiếp tục đào, cho đến khi ta đủ năng lực tự mình đạt được Viêm Hỏa Linh Tham mới thôi.
- Ngươi quả thật rất kiên trì, dẫn đường đi, chúng ta đi vào.
Phó Thư Bảo nói.