Màu vàng rực trải dài trên bầu trời xanh thẳm mênh mông bát ngát. Gió thổi qua sa mặc khô cằn, cát vàng bay khắp trời. Sa mạc Vô Thủy vĩnh viễn chỉ có cảnh tượng như vậy, khô khan tràn ngập khí tức tử vong.
Trong thời khắc nào đó, Đồ Thổ đột nhiên tỉnh dậy. Trong cổ họng hắn khô khan không gì sánh được, nóng rát như lửa đốt. Đây là hiện tượng trúng độc sản sinh, dựa theo kinh nghiệm từng trải hắn liền biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Tình huống ngay lúc đó vẫn còn hiện lên trong trí nhớ, đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy một thiếu niên mặc trang phục gia nô.
Đồ Thổ nhận ra người này đang mặc trang phục hạ nhân của hắn, tuy nhiên hắn chắc chắn, thiếu niên trước mắt không phải là hạ nhân của mình.
Đồ Thổ theo bản năng vùng vẫy một chút, lập tức hắn phát hiện trên người hắn có một sợi dây kỳ quái, hắn giãy dụa càng mạnh, sợi dây không những không giãn ra, ngược lại càng lúc càng thắt chặt.
- Vô ích, đó là sợi dây làm từ Ngân Ti Tàm Mãng, cho dù ngươi là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực cũng không thể vùng vẫy thoát khỏi nó, trừ phi, người sở hữu vũ khí Lực Luyện Khí lợi hại.
Phó Thư Bảo vừa cười vừa nói.
- Ngươi là ai?
Đồ Thổ hít sâu một hơi, lúc này mới áp chế tâm tình hoảng loạn trong lòng xuống. Dù sao cũng là người liếm máu trên lưỡi đao, từng trải qua sóng to gió lớn, hắn lúc này vẫn biểu hiện trấn định hiếm có.
- Ngươi chính là thành chủ Hậu Thổ Thành, ta là ai, chẳng lẽ ngươi không điều tra ra sao?
Phó Thư Bảo cười cười hỏi ngược lại. Từ trên cao nhìn xuống, nhìn Đồ Thổ lỏa thể nằm trên sa mạc, hắn có một loại cảm giác vô cùng đặc biệt.
- Ngươi là...Phó Thư Bảo!
Đồ Thổ đột nhiên nghĩ tới, từ khi Hạp Cốc Quan còn trong thời gian xây dựng, người của hắn từng mang mấy bức họa về, trong đó có thiếu niên Phó Thư Bảo trước mặt.
- Ngươi phản ứng rất nhanh, đêm hôm qua ngươi phát động tổng tiến công Hạp Cốc Quan, hẳn ngươi đang chờ tin chiến thắng truyền về, vì vậy ta cố ý tới truyền tin chiến thắng cho ngươi.
Cạm thụ trong lòng Đồ Thổ thoáng chốc phức tạp tới cực điểm, hắn có nằm mơ cũng không ngờ, ngay khi phần lớn quân đội của hắn tổng tiến công Hạp Cốc Quan, thiếu niên có vẻ ngoài hào nhoáng này không ngờ dám cả gan một mình lẻn vào phủ đệ hắn, còn dùng thủ đoạn đê tiện trói hắn mang tới đây.
- Ngươi... Muốn làm gì?
Đây là chuyện tình Đồ Thổ bây giờ muốn biết nhất.
Phó Thư Bảo cười cười nói:
- Nói chuyện cùng ngươi.
- Ngươi muốn nói chuyện cùng ta sao? Thả ta ra, chúng ta tới tửu quán tốt nhất Hậu Thổ Thành nói chuyện.
Trong lòng Đồ Thổ từ từ hít sâu một hơi, ít nhất, hắn lúc này không nhận thấy sát ý trên mặt Phó Thư Bảo.
- Ngươi nghĩ ta là tiểu hài tử lên ba sao? Thả ngươi ra, với lực lượng tu vi của ngươi khẳng định trước tiên sẽ giết ta, ta không ngu ngốc đến mức cởi trói cho ngươi đâu, ngươi hãy nằm ở đấy đi!
- Được rồi, ngươi không cởi trói cho ta cũng được, chúng ta cứ như vậy nói chuyện, ngươi muốn gì? Nữ nhân? Tiền? Ta đều có thể cho ngươi.
- Thứ ta thực sự muốn, ta nghĩ ngươi sẽ không đơn giản cho ta.
Phó Thư Bảo thản nhiên nói.
- Ồ, vật gì mà Đồ Thổ ta không thể cấp? Nói cho ngươi biết, tại Hậu Thổ Thành này, ta chính là chúa tể, ngươi đi theo gã Định Thiên Vương Tước kia sớm muộn cũng xong đời, ngươi hãy sớm theo ta tận hưởng vinh hoa phú quý thì hơn.
Đồ Thổ gắng sức tìm kiếm thứ gì đó có thể khiến Phó Thư Bảo động tâm, một khi hắn lừa được Phó Thư Bảo cởi trói, cũng là lúc hạ thủ giết chết đối phương.
- Ngươi muốn dụ dỗ ta?
Phó Thư Bảo cười nói:
- Tại sao ngươi không hỏi xem ta rốt cuộc muốn vật gì của ngươi?
- Nói đi, bất kể là vật gì, ta đều cho ngươi.
- Ta muốn đầu trên cổ ngươi.
Phó Thư Bảo nói.
Đồ Thổ nhất thời ngây ngốc, trong lòng dâng lên tia kinh hãi từ trước tới nay chưa từng có. Thiếu niên trước mặt thủy chung vẫn nhếch lên dáng tươi cười nhàn nhạt, tuy nói chuyện tình muốn lấy mạng người, nhưng từ miệng hắn nói ra giống như đang nói chuyện phong lưu khoái hoạt. Nhưng càng như thế, hắn lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, quỷ dị khó lường!
- Ngươi không cho được sao? Bất quá, cho dù ngươi không cho, ta cũng tự mình tới lấy.
Vừa nói chuyện, Phó Thư Bảo vừa rút ra một đôi Xà Nha kiếm. Thoáng chốc, một cổ khí tức hàn băng trên Xà Nha kiếm phát ra, cảm giác vô cùng sắc bén, dùng chúng cắt đầu người thực sự dễ dàng như cắt củ cải.
- Chờ chút...
Đồ Thổ luống cuống.
- Được rồi, ngươi hẳn là có di ngôn gì đó lưu lại, nói đi, ta hơn phân nửa không thể thực hiện, nhưng lắng nghe thì không lại vấn đề gì.
- Chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ lập tức quy hàng Định Thiên Vương Tước, giúp hắn quản lý Hậu Thổ Thành, rất rõ ràng, không có ta, các ngươi căn bản không thể thống trị toàn bộ Hậu Thổ Thành.
Phó Thư Bảo cười cười đáp:
- Lúc chúng ta khó khăn nhất, ngươi không đến quy hàng, bây giờ, chúng ta đã chiếm được lòng dân Hậu Thổ Thành, giết ngươi càng dễ thống trị toàn bộ Hậu Thổ Thành, đoàn đạo tặc của ngươi nếu như không biết điều, rốt cục chỉ có con đường chết mà thôi.
- Ngươi...
Mềm không ăn cứng không ăn, đối mặt với Phó Thư Bảo, Đồ Thổ thực sự không còn cách nào.
Phó Thư Bảo đột nhiên nâng Xà Nha kiếm trong tay mạnh mẽ chém về phía cổ Đồ Thổ.
- Chờ chút!
Tuy rằng giết chết vô số người, nhưng hắn chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác tử vong, mắt thấy Xà Nha kiếm sắc bén tới cực điểm chém xuống cổ chính mình, sắc mặt Đồ Thổ tái nhợt, vội vàng kêu dừng.
- Cầu xin tha thứ như vậy, khẳng định thiếu nữ bị ngươi chà đạp không chỉ nói với ngươi một lần, đúng không?
Phó Thư Bảo nâng Xà Nha kiếm lên, nhưng chưa chặt đầu hắn.
Đồ Thổ nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Các nàng đều tự nguyện, chúng ta tiếp tục nói đi, đánh Hạp Cốc Quan kỳ thực là ý tứ của Thanh Dật Vương Tước, người của hắn là quân đoàn trưởng quân đoàn Uy Vũ - Lạc Chấn Thiên đóng quân tại Anh Thạch Thành phái người đưa cho ta mật hàm... Ta nguyện ý giao ra phong mật hàm, sau đó có thể đứng ra vạch tội Thanh Dật Vương Tước.
- Không ngờ ngươi đường đường là thành chủ Hậu Thổ Thành, còn là đội trưởng đoàn đạo tặc Thiên Sư, đại nhân vật trắng đen lẫn lộn. Đồ Thổ ngươi không ngờ có gan làm nhiều chuyện tình độc ác, kết quả này chỉ là chuyện tình sớm muộn, người vì sao không thản nhiên đối mặt?
Phó Thư Bảo khinh bỉ nhìn Đồ Thổ, nói tiếp:
- Ngươi cho rằng dựa vào nội dung phong mật hàm và lời hứa hẹn không thể thực hiện là có thể cứu mạng ngươi sao? Ngươi quả là ngây thơ, lẽ nào giết ngươi, ta không thể tịch thu tài sản của ngươi nộp lên triều đình hay sao?
Sắc mặt Đồ Thổ ngay cả một tia huyết sắc cũng không còn, vội vàng hít một ngụm lượng khí, sau đó hắn mới nói:
- Ngươi... Ngươi có thể nhân lúc ta hôn mê mà giết chết ta, như vậy càng bớt việc, tại sao còn mang ta đến nơi này?
Phó Thư Bảo ngồi chồm hổm xuống phía dưới:
- Giết người như người, nếu như ta hạ thủ lúc ngươi hôn mê, chẳng phải ngươi quá tiện nghi cho ngươi hay sao? Những thiếu nữ bị ngươi chà đạp và chết trong tay ngươi e rằng không đồng ý? Ta muốn thay các nàng lấy đầu ngươi, để ngươi tỉnh táo đi tìm cái chết.
- Mẹ kiếp... Biến thái!
Tức quá hóa giận, Đồ Thổ mắng lớn một tiếng. Thấy chính mình cầu sinh vô vọng, hắn liền không còn chút cố kỵ.
- Bây giờ mới đúng là Đồ Thổ chứ, như vậy, đi chết đi.
Phó Thư Bảo đột nhiên vung hai thanh Xà Nha kiếm trên tay chém xuống, phốc xuy, huyết trụ phun ra, đầu Đồ Thổ từ trên cổ lăn xuống dưới đất. Đôi mắt mở tròn xoe, chết cũng không nhắm mắt.