Hậu Thổ Thành gần sa mạc Vô Thủy, đi tiếp là Tư Ba quốc. Nơi này có đủ các thế lực từ các phương, phức tạp phi thường. Thành chủ Đồ Thổ khống chế đoàn đạo tặc Thiên Sư, là đoàn đạo tặc lớn nhất trên mặt đất của Hậu Thổ Thành, đồng thời cũng khống chế thành vệ quân gồm năm nghìn người. Thành vệ quan là Sa Bạch, cậu của hắn.
Căn cứ theo tin tình báo của Phương Tín, thực lực Sa Bạch này không tầm thường, năm nay gần ba mươi tuổi nhưng đã là Lực Sĩ cấp Linh Lực. Là lão đại cả hai đường hách bạch của Hậu Thổ Thành, Đồ Thổ cũng có tu vi lực lượng không tầm thường. Tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Vĩnh Hằng Lực tầng hai, được coi là cường giả bậc nhất trên đất Hậu Thổ Thành.
Trừ thành vệ quân và đoàn đạo tặc Thiên Sư mà Đồ Thổ khống chế ra, tại Hậu Thổ Thành còn có một số đoàn đạo tặc khác, một số thế lực tới từ Tư Ba quốc, một số phạm nhân truy nã của Tú Quốc, các loại người liều mạng, mạo hiểm giả và dong binh. Tóm lại, nơi này là một địa phương tràn đầy hắc ám, bạo lực và mộng tưởng.
Nhưng mặc dù thôn qua con đường của Phương Tín mà hiểu rõ bảy tám phần Hậu Thổ Thành nhưng Phó Thư Bảo vẫn không thể không suy nghĩ xem nên xuống tay ở nơi nào. Chẳng qua hắn cũng không lo lắng chút nào.
Ra khỏi Vụ Tráo Chiểu Trạch, đường đi rất thoải mái, du sơn ngoạn thủy. Càng tiến về phía tây, mặt đất lại càng hoang lương. Về sau, tới vài ngày cũng không nhìn thấy một bóng người, trên mặt đất vàng mênh mông không có mấy nhà. Đừng nói là những nơi có khói bếp, tới chỗ này rồi, muốn nhìn thấy một gốc cỏ xanh cũng là chuyện khó khăn phi thường.
Sau hành trình hai mươi ngày, một tòa thành trì trong làn bụi tiến vào trong tầm mắt. Một bức tường thành đổ vỡ chạy dài mười dặm, quy mộ cũng có thể được xem là một thành thị trung bình. Phía sau nó là một vùng sa mạc hoang vu mênh mông, liếc mắt không thấy tận cùng. Dưới ánh hoàng hôn, nơi này càng lộ vẻ thê lương hơn.
- Ha ha! Đó chính là lãnh địa Hậu Thổ Thành của ta đó sao?
Bỏ đi tấm khăn che cát trên mặt, Tú Lý chăm sóc da tỉ mỉ lúc này cười ha hả.
Phó Thư Bảo thu hồi ánh mắt, cười nói:
- Không sai. Đó chính là Hậu Thổ Thành. Nhưng sư phụ à, bây giờ nó còn chưa phải là của ngài đâu. Bây giờ trên đường cái Hậu Thổ Thành, ngài chỉ cần hô lớn một tiếng, ta là Định Thiên Vương Tước, ta có gan đảm bảo là không dưới năm trăm người sẽ cầm đao chém ngài.
- Sao lại thế được? Ta dù sao cũng đường đường là Định Thiên Vương Tước. Đây là đất phong phụ hoàng trước khi lâm chung cho ta, muội muội nữ hoàng của ta cũng ủng hộ, ai lại có thể lớn mật, có gan dám chém ta chứ?
Tú Lý không thèm tin cách nói của Phó Thư Bảo.
- Không tin thì ngài cứ thử xem. Thật ra cũng không cần đi vào thành, cứ đứng ở cửa thành hô hai tiếng là được.
Phó Thư Bảo xúi dục.
- Đi thử xem!
Tú Lý bị khích, trực tiếp cưỡi ngựa chạy tới Hậu Thổ Thành.
Nhìn bụi đất tung bay dưới móng ngựa của mình, bị gió thổi tan, trong nháy mắt Tú Lý đã chạy đi xa, Chi Ni Nhã hơi ưu tư nói:
- Bảo ca, ngươi đã biết có người muốn giết hắn, tại sao còn muốn hắn đi chứ? Như vậy không phải là rất nguy hiểm sao?
Phó Thư Bảo nói:
- Người như hắn, không tự mình chịu chút đau khổ thì sẽ không tin tưởng. Ta nhận được tin tình báo của Phương Tín, nói Lạc Chấn Thiên chiếm cứ Anh Thạch Thành đã phái người tới đưa một phong mật thư cho thành chủ Đồ Thổ. Chúng ta tất nhiên không thể đọc được mật thư nhưng cũng có thể đoán ra được, đó là Thanh Dật Vương Tước muốn mượn tay Đồ Thổ giết chết sư phụ ta, ăn trước quả hồng mềm này. Mà chuyện này đối với Đồ Thổ cũng là chuyện dễ làm, hoàn toàn có thể mượn tay đoàn đạo tặc hoặc mấy kẻ liều mạng làm, xong chuyện liền đẩy trách nhiệm đi. Cho nên ta dám khẳng định là bây giờ chỉ cần vào thành, rống to lên một tiếng như vậy, khẳng định sẽ có mấy trăm người vì tiền thưởng mà mang đao giết hắn.
- Thật sự có nguy hiểm sao? Vậy thì đại thúc Tú Lý đi như vậy là mạo hiểm à?
Chi Ni Nhã vẫn không hiểu dụng ý của Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Sư phụ ta là cái dạng người gì chứ? Hắn yêu làn da của hắn còn hơn cả nữ tử các ngươi, ta không tin là hắn lại không yêu tính mạng mình. Yên tâm đi, hắn sẽ trở về rất nhanh thôi.
Mặt ngọc của Chi Ni Nhã vẫn lộ vẻ lo lắng. Độc Âm Nhi bỗng nói xen vào.
- Chi Ni Nhã ngươi đừng có lo cho hai sư đồ bọn họ. Định Thiên Vương Tước là sư phụ của Bảo ca, ở một số phương diện, đạo hạnh còn cao hơn hắn đấy.
Đạo hạnh ở một số phương diện, tất nhiên đó là ý châm biếm rồi. Điểm này thì Phó Thư Bảo có thể nhận ra từ biểu hiện của Độc Âm Nhi. Chuyện này cũng khó trách. Đại thúc đầu tóc bóng lộn, tay cầm một cây quạt ngà có khi chữ khách làng chơi, làm sao có thể nhận được thiện cảm của thiếu nữ chứ?
Lại nói chuyện một hồi, đã thấy Tú Lý đưa thân vào nơi mạo hiểm trở về. Khi đi thì hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, trở về hai tay trống trơn, mặt đầy bụi đất, dáng vẻ vất vả chật vật.
- Tú Lý đại thúc, ngựa của ngươi đâu?
Chi Ni Nhã lo lắng hỏi.
Tú Lý phì một cái, mắng:
- Mẹ nó, quả nhiên giống như tiểu tử ngươi nói. Ta vừa tới cửa thành, hô lên hai tiếng ta là Định Thiên Vương Tước Tú Lý, kết quả không biết một mũi tên từ đâu phóng đến, bắn chết con ngựa của ta. Nếu không phải ta chạy nhanh thì e rằng đã bị tên bắn thành con nhím rồi.
- Nếu như vậy, chúng ta không phải là không nên tiến vào Hậu Thổ Thành này sao?
Mặt Độc Âm Nhi cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Phó Thư Bảo lắc đầu:
- Đêm nay e rằng không tiến vào được. Mạo hiểm đi vào là chuyện rất nguy hiểm. Chúng ta nên xem xét một chút đã.
Tú Lý tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi cũng phải nghĩ biện pháp đi. Sư phụ ta đây đúng là mất mặt, suýt nữa bị người ta bắn thành con nhím rồi. Nếu không cho bọn chúng thấy chút lợi hại thì sau này chúng ta sao có thể khiến bọn chúng thần phục chứ? Người khác còn cho rằng chúng ta là đám trứng mềm đấy!
- Vậy ngài cứng ta xem nào?
Tú Lý: “….”
Còn không tới ngàn dặm là đến Hậu Thổ Thành, tiếp quản tất cả chỗ này, không ngờ đêm đầu tiên lại là cắm trại ngoài thành. Chuyện như vậy tất nhiên khiến Tú Lý cảm thấy uất ức.
Chẳng qua hắn biết, hiền đồ đệ nhất định có sách lược đối phó. Cho nên dù trong lòng có tức giận và không cam lòng nhưng cũng trôi qua rất nhanh. Trở lại doanh trướng ngủ say một hồi, sáng sớm hôm sau hắn đã đi tìm Phó Thư Bảo.
Trong ánh ban mai vàng rực, Hậu Thổ Thành giống như được dát một tầng lụa vàng, có cảm giác tươi đẹp mà thần bí.
Chẳng qua so với sự thần bí của Phó Thư Bảo, Hậu Thổ Thành đắm chìm trong ban mai cũng không tính là cái gì.
Tú Lý vội vàng vọt tới tìm hiền đồ đệ của hắn, thấy hiền đồ đệ còn thức dậy sớm hơn mình, sáng sớm đã nằm trên một chiếc ghế trúc phơi nắng, bên cạnh có bốn nữ bộc đang hầu hạ hắn ăn sáng. Đối diện hắn là quân sư Chu Uyển Nhi trẻ nít mới hơn mười tuổi đang cầm một tấm bản đồ Hậu Thổ Thành mà chỉ trỏ gì đó.
Ở phía xa, đội ngũ sáu trăm người đang tiến hành luyện tập buổi sáng, tiếng hô quát phá vỡ sự yên tĩnh của bình minh, truyền tới hướng rất xa.
- Đang... Đang làm gì thế này?
Trong lòng Tú Lý rất thắc mắc, bước nhanh tới.
- Chào đại thúc.
Bốn nữ bộc rất cung kính nói. Không gọi là vương tước gia mà gọi là đại thúc, bốn nữ bộc cũng không coi cái danh hiệu lớn Định Thiên Vương Tước vào đâu. Nhưng xưng hô như thế lại khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.