Một bạt tai của mẹ khiến Diệp Vị Ương choáng váng,thiếu chút nữa đứng không vững.
Trên khuôn mặt tái nhợt nổi bật năm dấu ngón tay của mẹ.
Giống như kinh ngạc nhiều hơn đau đớn,Diệp Vị Ương không để ý trênmặt đau rát,môi run rẩy hỏi: “Mẹ. . . . . . mẹ. . . . . . Tại sao đánhcon?”
“Con còn có mặt mũi hỏi mẹ sao?Mẹ bình thường dạy con thế nào? Con có phải xem lời mẹ nói như gió thổi bên tai rồi hả? Cả đêm không về cònchưa tính,con xem tin mình trên báo giải trí đi!Trang đầu đấy!” Mẹ Diệpgiận đến xoay người lấy một xấp báo trên bàn trà,giận giữ đập vào DiệpVị Ương.
Diệp Vị Ương tránh né không kịp,tất cả báo nện trên đầu trên người cô,một số rơi xuống mặt đất,chật vật không chịu nổi.
Như vậy cũng làm cho mẹ Diệp thấy được cô mặc gì,mặt mày không khỏinhăn sâu hơn,lớn tiếng quát lớn: “Con xem bản thân là người mẫu mặc vậycòn gì đức hạnh? Những thứ đen như mực trên vấy là gì? Bẩn thỉu!Mẹ không biết tại sao sinh ra đứa như con? Quả thật không bằng ta một phần mười năm đó,chỉ bằng con thật có thể giúp ta thực hiện ước mơ năm đó sao?Con làm cho ta quá thất vọng!”
Mẹ Diệp vừa nói vừa thở hổn hển ngồi xuống trên ghế sofa,vỗ ngực tiếc rèn sắt không thành thép.Dù sao tuổi tác đã cao,tâm trạng quá kích động cơ thể yếu ớt có chút không chịu nổi.
Nhìn thấy sức khỏe mẹ gần đây không tốt,Diệp Vị Ương không dám cãichày cãi cối,nhìn sang tờ báo trên đất,lập tức biết được có liên quanđến chuyện ngày hôm qua,vậy thì không phải lỗi của cô mà có người hãmhại cô!
Đang muốn uyển chuyển giải thích nhưng mẹ đã khoát tay,thở dài nói:“Đừng làm mất mặt nữa,nhanh đi thay chiếc váy bẩn trên người cho ta! Lập tức! Lập tức! đi nhanh cho ta! Chớ mè nheo!”
“Được được được,con sẽ đi,mẹ,mẹ đừng nóng giận.” Diệp Vị Ương không để ý vết thương ở chân,vội vàng đi về phía phòng mình.
Tại sao từ nhỏ đến lớn vô luận cô làm chuyện gì,mẹ cho đến bây giờvẫn bất mãn với cô? Cô đã bỏ đi sở thích cùng lý tưởng của mình,theo ýmẹ bước vào giới người mẫu,giờ mẹ còn muốn cô làm gì nữa đây?
Cô thật đã dùng hết toàn lực!Từ khi hiểu chuyện mẹ tựa hồ luôn giậndữ,thất vọng,cô mỗi ngày đều cẩn thận,cố gắng làm mỗi việc để mẹ có thểvui vẻ,chỉ xin tình thương của mẹ dù một chút quan tâm cũng được,nhưng . . . . . . Không có.Cô không được chút tình thương của mẹ.
Chắc do bố mất sớm,một người mẹ không tái giá lại mang theo cô sống thật không dễ dàng? Không nên oán giận .
Nghĩ như vậy Diệp Vị Ương chớp chớp đôi mắt ngấn nước,cởi ra chiếcváy bẩn.Cũng may vết máu trên váy đã khô,cùng với màu sắc trên váy hỗnhợ chung một chỗ giống như màu đen bẩn thỉu,cô không thể để vết máu hùmẹ.
Ừ,vội vàng bỏ váy vào trong máy giặt.Diệp Vị Ương cầm quần áo lên chuẩn bị đi đến máy giặt? Vật trong váy là gì?
Cô nghi ngờ mở ra nhìn,hoàn toàn giật mình! Hỏng bét! Ví tiền Thanh Phong Tuấn quên trả lại cho hắn rồi !
Hắn sẽ không cho rằng cô ăn trộm chứ?