Mắt thấy Diệp Vị Ương cùng nam phục vụ cách phòng khách nhìn lẫn nhau,Dạ Phi Phàm càng tức giận nhìn người phục vụ nói:
“Ngươi bây giờ có hai cái lựa chọn,thứ nhất,bây giờ lập tức biết điều rời khỏi đừng đến đây quấy rầy ta,miễn cưỡng còn có thể giữ được côngviệc của ngươi;thứ hai, mặc dù ta hôm nay chỉ cầm theo điện thoại diđộng ra cửa,không có mang tiền bạc nhưng nếu ngươi nén lại đây hơn nữagiây,thì ngày mai ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không tìm được việc làmtrong thành phố này!”
——— Đây là một câu nói dài hơi,Diệp Vị Ương luôn có thể khiến Dạ Phi Phàm lạnh lùng ít nói phá lệ.
Người phục vụ viên nghe vậy chỉ nhíu mày cười,nhún vai một cái giả bộ dáng vẻ sợ sệt trả lời:
“Làm sao bây giờ? Khách quý,tôi thật sợ mất đi công việc !”
“Vậy thì mau cút!” Dạ Phi Phàm sắp hết kiên nhẫn nắm chặt quả đấm,không biết lúc nào sẽ huơ ra .
“Nhưng . . . . . . Chậc chậc,nếu như mà tôi hiện tại không đi ngàymai có thể sẽ mất đi công việc,còn tôi hiện tại đi sẽ lập tức mất đicông việc! Không được,ông chủ chúng tôi nói rồi,không mời nổi anh rờiđi,bảo tôi lập tức cút!” Nói tới chỗ này người phục vụ dừng lại một chút giống như đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng,tiếp tục nói:
“A,đúng rồi! Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngài biết,phần tử phạmpháp đặt bom có thù với tổ tiên ngài,còn bảo ngài mau gọi điện cho thưký,cổ phiếu của công ty các người có phải tụt rất nhiều.Ngài về muộn một phút có thể tổn thất mấy vạn hoặc vài tỷ.Ngại quá,đáng lý ta nên nóisớm với ngài chuyện này,nhưng bộ dạng ngài quá hung dữ ta bị dọa sợ quên mất,không biết công ty ngài hiện tại tổn thất bao nhiêu.Thật khôngtốt.”
Lời nam phục vụ nói khiến Dạ Phi phàm ngẩn ra,sau đó hoàn toàn không tin.
Hừ,người có năng lực dao động cổ phần công ty hắn,thu mua rồi bán hẳn còn chưa ra đời? Ít nhất sẽ không ở trong nước.
Mà các nhà làm ăn bên nước ngoài có thể đối địch hắn thì khôngthể,bọn họ phát triển lĩnh vực khác nhau,mặc dù chưa phải bạn bè nhưngcàng không phải kẻ địch.
Đang suy nghĩ điện thoại Dạ Phi Phàm lại vang lên!
Là thư ký riêng công ty hắn tiểu Ngân đánh tới,hôm nay rõ ràng đãthông báo tiểu Ngân,vô luận công việc quan trọng thế nào cũng gạt quamột bên,không được làm phiền hắn.
Trong lòng nổi lên một tia dự cảm xấu,nếu không phải bất đắc dĩ tiểuNgân sẽ không làm trái ý hắn.Hắn hôm nay dám gọi đến,chẳng lẽ. . . . . . thật đã xảy ra chuyện?
Tập đoàn Dạ Mị là kết tinh Dạ Phi Phàm hao hết tâm sức,phát triển tới hôm nay cá nhân hắn bỏ ra rất nhiều,rất không dễ dàng,cho nên hắn không dám chậm trễ đón điện thoại.
Thời điểm hắn nghe điện thoại người phục vụ tựa hồ đã sớm đoán được,bình tĩnh nở nụ cười.