Anh mau buông tôi xuống,anh ôm tôi căn bản không cách nào tránh thoát đám người lưu manh sau lưng!Bọn họ sẽ nổ súng,đây rõ ràng là liềumạng!” Diệp Vị Ương ôm cổ Thanh Phong Tuấn,vừa thuận theo vùi trong ngực hắn không muốn khiến hắn thêm phiền toái,lo lắng mở miệng hi vọng hắncó thể buông cô xuống.Cô nghĩ bản thân cởi giày cao gót trên chân cô còn có thể kiên trì chạy một đoạn đường ngắn.“Cô yên tâm,không phải đến đường cùng bọn họ tuyệt đối không dám nổsúng với tôi.” Thanh Phong Tuấn bước đi như bay,giọng nói bình tĩnh lãnh đạm,rất có khí phách vương giả.
Diệp Vị Ương chỉ có thể mặc Thanh Phong Tuấn ôm cô chạy trốn đám xã hội đen đuổi theo phía sau!
“Này,anh rốt cuộc làm gì chọc đến đám người này? Tại sao bọn họ phải. . . . . . đuổi theo anh? Nhưng lại không dám nổ súng với anh?” ThấyThanh Phong Tuấn không nguy hiểm tánh mạng nên Diệp Vị Ương cũng khôngquá lo lắng,vì muốn đuổi đi không khí khẩn trương sợ bị người đuổitheo,cô thuận miệng hỏi.
Gió đêm thổi tới lướt qua mái tóc của cô,mùi thơm tao nhã thấm vàolòng người khiến tim Thanh Phong Tuấn rung động,lông mày giản ra thoảimái.
“Chuyện này về sau sẽ nói cho cô biết.” Hắn hiện tại chỉ muốn bỏ rơiđám người đáng ghét trong bang.Hắn đoán không sai,đám người này quảnhiên có lái xe tới, hại hắn vừa rồi chạy trốn khổ cực,trực tiếp cướpmột chiếc xe của bọn họ không phải được rồi sao?
Vì vậy chọn mục tiêu chính xác,hắn bay vọt một cái lên cao,trực tiếpôm Diệp Vị Ương nhảy vào ghế lái một chiếc xe thể thao đa năng!
Bởi vì động tác nhảy cao,thời điểm ngồi xuống Diệp Vị Ương luôn ởtrong ngực hắn không thể tránh khỏi đụng mạnh vào trong người hắn,màtrước mắt tư thế của cô và hắn vô cùng mập mờ. . . . . Trời ạ,không chút kẽ hở cô dán chặt trên đùi hắn.
“. . . . . . Ừ.” Thanh Phong Tuấn rên lên một tiếng,giống như bị thân thể mềm mại ma sát nổi lên phản ứng,giọng có chút khàn khàn,cau mày khẽ rên.
Diệp Vị Ương sắc mặt đỏ hồng,dọc theo đường đi vừa ôm vừa hôn đươngnhiên cảm giác được thân thể hắn tinh tế biến hóa,vội vàng run giọngnói: “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi lập tức sang ngồi ghế kếbên,không quấy rầy anh lái xe!”
Nói xong cô muốn bò sang chỗ ngồi bên cạnh.Vì thế cô nghiêng người đưa tay chống lên ngực hắn.
Bị bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương chống đẩy lồng ngực,mà áo vesthắn đã khoác cho cô,giờ hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng thật mỏng,dịu dàng như lông vũ chạm vào hắn đã đủ khiến Thanh Phong tuấn khó chịuchết điđược,huống chi cô còn đang lộn xộn trên đùi hắn!
OH, MYGOD! Cô gái này muốn hành hạ hắn điên sao? Hại hắn nghĩ tới nụ hôn nóng bỏng vừa rồi.
“Cô gái! Ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng cho tôi! Nếu không cử động mộtcái nữa sẽ tự gánh lấy hậu quả!” Giọng hắn đã trầm thấp đến mị hoặc,conngươi cũng tối sầm,bên trong sóng nước mãnh liệt như biển rộng.
Diệp Vị Ương nghe hắn cảnh cáo làm sao còn dám lộn xộn!
Cô ngoan ngoãn vùi trong ngực hắn,trên cũng không phải,xuống cũng không phải,tay chân cũng không biết để nơi nào.
Trời ạ,tư thế này thật sự quá thân mật,quá mập mờ,sống lưng Diệp VịƯơng cứng ngắc ngay cả hít thở cũng cẩn thận.Lớn như vậy nhưng cô chưatừng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào hơn nữa còn suốt cả buổitối.