Edit: metrungdainhan0410
“Ngoan, Dịch Nhi, leo lên lưng mẫu thân này, chờ ca ca con một chút, chớ nóng lòng.” Lam Tử Duyệt đỡ Lam Dịch Dịch dậy, cõng lên lưng mình, một đường đi về phía trước.
Long Thiên Tuyệt vẫn luôn khẩn trương chú ý mẫu tử Lam Tử Duyệt, mẫu tử các nàng hẳn là đã gặp phải rất nhiều khó khăn! Một thân nữ nhân mang theo hai đứa bé vô cùng vất vả, trời cao quả thật là rất biết cách trêu đùa hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng trải qua nam nữ tình trường, lại có được hai nhi tử lớn năm tuổi!
“Kỳ quái, nhìn dáng vẻ Lam Mân Côi mới vừa nãy còn rất đau đớn mà? Tại sao đột nhiên lại không đau nữa? Còn nữa, nhìn hồi nãy đứa nhỏ kia khóc thật thương tâm quá? Tuổi còn nhỏ mà thật hiếu thuận.” Long Thiên Ngâm nhìn Lam Mân Côi cõng Dịch Dịch đi, mới lầm bầm lầu bầu thu hồi ánh mắt.
“Ách! Đại ca, huynh đã khống chế được Kiếm Ma rồi?”
“Ừ! Chúng ta đi thôi!” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nói, bây giờ hắn vẫn không thể bảo vệ cho nhi tử, dựa vào năng lực bây giờ của hắn, vẫn chưa đảm bảo được an toàn của chúng, có lẽ để ở bên cạnh mẫu thân, bọn chúng sẽ an toàn hơn một chút.
“Nga! Thịnh Đông, đi thôi!” Long Thiên Ngâm trong lòng có chút luyến tiếc, hắn còn chưa biết được thân phận ba mẫu tử Lam Mân Côi đâu?
Ngựa của đám người Long Thiên Tuyệt đi trên đường rất chậm, duyên phận đúng là rất kỳ diệu, chưa đi được năm trăm bước, bọn họ lại thấy ba mẫu tử Lam Mân Côi.
Lam Thành Thành kéo một con bạch mã cao lớn trắng như tuyết, vó trước cào cào bãi cỏ, thỉnh thoảng kêu lên, dáng vẻ lộng lẫy, tông mao ưu mỹ lay động, bạch mã kéo một chiếc xe ngựa màu đỏ to lớn, Lam Tử Duyệt đem Lam Dịch Dịch [1] đã ngủ khì khì vào trong xe ngựa, thân thể nho nhỏ của Lam Thành Thành nhảy lên xe ngựa, ngồi ở bên ngoài buồng xe.
“Bạch Tuyết, chúng ta đi thôi!” Lam Thành Thành nhàn nhạt nói một tiếng.
Bạch Tuyết hí một tiếng, liền lên đường, nhưng chỉ cần có người để tâm nhìn, sẽ phát hiện, con bạch mã này căn bản không cần đuổi, nó có thể tự đi, Lam Thành Thành ngồi ở bên ngoài, cũng là vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Ác oa long chủng tuyết sương đồng, mao cốt thiên sinh đảm khí hùng, kim liệt sạ điều quang chiếu địa, ngọc quan sơ biệt viễn tê phong [2], Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Thành Thành tay đuổi bạch mã, lập tức liền nghĩ đến bài thơ này.
“Đại ca, con ngựa kia đẹp quá đúng không? Tông mao như tuyết không có một chút tạp sắc, đại ca, huynh xem, con ngựa giống như là có linh tính, Rhành Thành ngồi ở chỗ đó, căn bản không có đuổi xe ngựa, mà chỉ là đang ngồitạo dáng thôi.” Long Thiên Ngâm hâm mộ nói, nếu như có thể làm quen với họ thì thật là tốt, bởi vì hắn không có được bao nhiêu người bạn cả.
“Ừ! Quả thật rất đẹp.” Long Thiên Tuyệt hiếm khi mở miệng.
Mà người đi ngang qua cũng thò đầu ra khỏi xe ngựa nhìn Lam Thành Thành đuổi đang bạch mã, người người tất cả thán phục không thôi.
“Oa! Công chúa, người nhìn kìa, con bạch mã kia có phải rất đẹp không?” Trên một chiếc xe ngựa tảo hồng xinh đẹp, một tiểu nha hoàn kinh ngạc vui mừng kêu gọi, công chúa nhà nàng không phải thích những thứ xinh đẹp sao?
Vị công chúa bị gọi tên là Thiên Tú Vi, năm nay hai mươi tuổi, mặc một bộ váy hoa y màu phấn hồng thêu tơ vàng, trên đầu cài mang một bông hoa hồng óng ánh và một chiếc chuông ngọc đế liên hải đường đang lay động, mi tựa như viễn sơn, mục như thu thủy, chiếc mũi thanh tú xinh đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, là đệ nhất mỹ nhân Thiên Vi thành, nàng là hòn ngọc quý trên tay Đa Nghiêu Thiên Vi Thành, nữ ngự thú sư nổi danh, là nữ ngự thú sư và ngự lực sư đáng kiêu ngạo của Xa Xích quốc, lưỡng giả cùng tồn tại, đúng là hiếm thấy, là thiên chi kiêu nữ Xa Xích quốc.
[2]: Bài thơ “Bạch mã” của Ông Thụ, viết vào đời Đường:
Nguyên tác:
渥洼龙种雪霜同, 毛骨天生胆气雄.
金埒乍调光照地, 玉关初别远嘶风.
花明锦襜垂杨下, 露湿朱缨细草中.
一夜羽书催转战, 紫髯骑出佩騂弓.
Phiên âm:
Ác oa long chủng tuyết sương đồng, mao cốt thiên sinh đảm khí hùng.
Kim liệt sạ điều quang chiếu địa, ngọc quan sơ biệt viễn tê phong.
Hoa minh cẩm xiêm thùy dương hạ, lộ thấp chu anh tế thảo trung.
Nhất dạ vũ thư thôi chuyển chiến, tử nhiêm kỵ xuất bội tuynh cung.