“Duyệt Nhi…” Nam Cung Thần Huân kinh ngạc hô, nhận ra ngữ khí quen thuộc, Nam Cung Thần Huân cao hứng không thôi, dường như Duyệt Nhi lại trở về bên cạnh hắn, Nam Cung Thần Huân ánh mắt khẩn trương nhìn Lam Tử Duyệt, khắc này, hắn muốn ôm Duyệt Nhi vào lòng đến nhường nào, một lần giải hết tương tư chi khổ.
Lam Tử Duyệt không để tâm đến lời nói của Nam Cung Thần Huân, mà nhắm mặt lại, trong lòng thầm nghĩ: “Lam Tử Duyệt, là ngươi đúng không? Lúc này là ngươi đúng không?” Nữ nhân này, cư nhiên dám nuốt lời.
Qua một lúc, trong đầu Lam Tử Duyệt mới xuất hiện âm thanh bi thương yếu ớt: “Xin thứ lỗi, ta từng nói không quấy nhiễu ngươi, nhưng Nam Cung Thần Huân đang gặp nguy hiểm, ta không yên tâm rời đi, ta không yên tâm.”
“Có nguy hiểm, có nguy hiểm gì? Ta đã từng đáp ứng ngươi, sẽ giúp hắn, sao ngươi còn chưa rời đi?” Lam Tử Duyệt quả thật không còn lời nào để nói nữa, Lam Tử Duyệt cư nhiên gạt nàng.
“Nhưng mà ngươi giúp được Thần Huân thì thế nào chứ, ngươi lại không thể quay về bên cạnh chàng, ngươi lúc đó sao không bỏ đi hài tử, tại sao? Nếu ngươi bỏ đi hài nhi, ngươi ắt có thể thay ta quay về bên cạnh Thần Huân, Thần Huân sẽ không cần đau khổ đến thế này, hu hu…” Giọng nói trong đầu của Lam Tử Duyệt mang theo chút trách móc và không can tâm, hơn nữa còn ẩn chứa nỗi thống khổ vô ngàn.
Lam Tử Duyệt nghe xong, trong lòng giận dữ, lão nương nó, nàng ta cứ nhiên trách nàng không bỏ đi hài tử, Tiểu Dịch Nhi và Thành Nhi của nàng vừa thông minh lại đáng yêu, cho dù có cho nàng trăm lần cơ hội, nàng cũng tuyệt không bỏ chúng nó, trong thế giới cô độc này, hài nhi chính là dũng khí duy nhất khiến nàng tiếp tục sống, nàng ta cư nhiên dám nói những lời này, lại nói, cho dù không có hài tử, nàng vẫn sẽ không trở về bên cạnh Nam Cung Thần Huân, so với cuộc sống trong Hoàng Cung, nàng càng thích cuộc sống giang hồ tự do tự tại.
Lam Tử Duyệt tức giận nói thầm: “ Lam Tử Duyệt, hài nhi là của ta, không liên quan đến ngươi, việc ngươi cần làm lúc này chính là nhanh chóng đầu thai, đừng quấy nhiễu cuộc sống của ta, những yêu cầu mà ngươi nói ta đều giúp ngươi hoàn thành, ngươi còn điều gì không can tâm, ngươi cứ nói ra hết, đừng cứ quấy nhiễu cuộc sống của ta như thế, khi đó, là do ngươi từ bỏ sinh mệnh, nếu đã là con đường do ngươi tự chọn thì đừng hối hận.”
“Không, ta không can tâm, ta khi đó, làm sao còn thể diện quay về bên cạnh Thần Huân, ta không có gì không can tâm, ta chỉ không buông tay được Thần Huân mà thôi, chỉ là không buông được chàng.” Tiếng khóc đau khổ, ngay cả Lam Tử Duyệt cũng không đành lòng nghe tiếp, tình yêu của Lam Tử Duyệt thâm căn cố đế, ngay cả nàng cũng bị ảnh hưởng, lúc đối diện với Nam Cung Thần Huân, nàng vốn không giống lúc bình thường.
“Duyệt Nhi, nàng sao vậy? Sao lại đột nhiên im lặng rồi?” Nam Cung Thần Huân lo lắng hỏi, ánh mắt một mảng ôn như, chăm chú nhìn nàng.
Lam Tử Duyệt đột nhiên mở mắt, thờ ơ nhìn Nam Cung Thần Huân nói: “Ngươi về trước đi! Sắp mưa rồi, một mình ta ở đây là được rồi.”
Nam Cung Thần Huân ngẩng người, Duyệt Nhi trước sau quá khác, khi nãy vẫn ôn nhu tựa thủy, lúc này lại như người lạ “Duyệt Nhi…”
“Ta nói rồi, ngươi về trước, ngươi không nghe sao?” Lam Tử Duyệt trầm giọng gào lên, lòng nàng bây giờ rất loạn, không có tâm trạng đối diện với bất kỳ ai.
Nam Cung Thần Huân biết Duyệt Nhi thật sự tức giận rồi, nhưng cho dù thế nào hắn vẫn ở bên nàng, liền mỉm cười ôn nhu nói: “Vậy Duyệt Nhi nàng ở đây đợi một chút, ta đi bảo họ chuẩn bị bữa tối mà nàng thích.” Nam Cung Thần Huân hiểu rõ sự kiên quyết của Duyệt Nhi, nàng vẫn luôn như vậy, tính cách của nàng hắn hiểu.
“Thần Huân, không cần đâu, bữa tối của ta đã có người chuẩn bị, ngươi không cần lo, chí ít lúc này không cần, được không?” Lam Tử Duyệt ánh mắt kiên định nhìn Nam Cung Thần Huân, nàng nhất định phải thương lượng ổn thỏa với Lam Tử Duyệt, mới có thể quyết định phải dùng thái độ gì đối mặt với Nam Cung Thần Huân.
Nhìn ánh mắt cự tuyệt của Lam Tử Duyệt, trong lòng Nam Cung Thần Huân vô cùng đau, sáu năm ly biệt, Duyệt Nhi thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn ôn nhu đáp: “Vậy Duyệt Nhi nàng đợi mệt rồi ta lại đến thay nàng.” Nam Cung Thần Huân có chút thất hồn lạc phách đứng lên, thống khổ trong lòng không cách nào bình lặng, hắn không thích Duyệt Nhi dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, ánh mắt trước giờ nhìn hắn của Duyệt Nhi luôn luôn ôn nhu.
“Thần Huân này!” Nam Cung Thần Huân vừa xoay người, Lam Tử Duyệt lại gọi hắn, nàng không biết tại sao có thể gọi Thần Huân thuận miệng đến vậy.
Nam Cung Thần Huân thân thể chấn động, không quay đầu, lặng người đợi Lam Tử Duyệt lên tiếng.
Qua một lúc, Lam Tử Duyệt mới thốt lên: “Thần Huân này! Có phải cảm thấy chúng ta trở nên xa cách rồi? Không còn giống với sáu năm trước nữa, sáu năm xa cách, chúng ta đều thay đổi rồi, cho nên, Thần Huân này! Đừng…”
“Không, Duyệt Nhi, chúng ta đều không có thay đổi, chúng ta không phải vẫn còn yêu nhau sao? Chúng ta không hề thay đổi, ta còn có việc, một lát sẽ đến tìm nàng.” Nam Cung Thần Huân dịu dàng uyển chuyển ngăn lại lời nói của nàng, trực giác nói với hắn, hắn không muốn nghe tiếp nữa, Nam Cung Thần Huân loạng loạng choạng choạng bước về phía trước.
Lam Tử Nhu trên xe ngựa nhìn rõ mọi việc, trong lòng tầng tầng nghi hoặc, nàng không thể không hoài nghi, chỉ có Lam Tử Duyệt mới có thể ảnh hưởng đến tâm tình của Nam Cung Thần Huân, nữ nhân đó rốt cuộc có phải Lam Tử Duyệt không,nhưng Lam Tử Duyệt không thể nào còn sống, người đó không phải đã nói Lam Tử Duyệt đã chết rồi sao? Nàng ta không thể nào lại quay về được.
Lam Tử Duyệt nhắm mắt, nàng cuối cùng cũng không nhẫn tâm thương tổn nam tử si tình này, tình yêu của hắn đối với Lam Tử Duyệt khiến nàng cảm động, thiên hạ này thật khó để tìm được một nam tử si tình như hắn, từ mặt ý nghĩa nào, Lam Tử Duyệt là hạnh phúc.
“Lam Tử Duyệt, ngươi thấy không? Ngươi còn điều gì không buông bỏ được, hắn vẫn luôn yêu ngươi, ngươi rất hạnh phúc, không phải sao? Sao ngươi còn giữ ý niệm cố chấp không chịu rời đi như vậy?” Lam Tử Duyệt lại nói thầm với Lam Tử Duyệt, nàng nhất định phải thuyết phục Lam Tử Duyệt rời khỏi thân thể nàng, nếu không, nàng sẽ điên mất, một thân thể hai linh hồn, thật khiến người ta hoảng.
“Ta có thể cảm nhận được tình yêu của Thần Huân, ta có thể cảm nhận được, Lam Tử Duyệt, hứa với ta, giúp Thần Huân vượt qua ải này được không? Ta hứa với ngươi, vĩnh viễn không làm phiền ngươi nữa, lúc nãy là ta tức giận đến hồ đồ, hài tử, hài tử rất đáng yêu, chỉ là, ta không dũng khí như ngươi hạ sinh hài tử.” Giọng nói mang theo áy náy, khẩn cầu và bất lực, khiến Lam Tử Duyệt nghe xong không đành lòng cự tuyệt, nàng còn có thể cự tuyệt sao? Nàng không có! Lam Tử Duyệt lòng đã quyết, cuối cùng vẫn là đáp ứng thỉnh cầu của nàng ấy.
“Được, ta đáp ứng ngươi, ta đều đáp ứng ngươi, ngươi yên tâm rồi đi! Ta tuyệt đối không như ngươi, giở trò lật lọng, chuyện đã đáp ứng, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi hoàn thành.” Lam Tử Duyệt cam đoan nói, dù nàng ta không nói, nàng vẫn sẽ giúp nam tử chung tình đó, nàng cũng muốn thế gian hòa bình, nàng cũng cần một thế giới hòa bình để sinh sống, nên, nàng sẽ giúp nàng ta, cố gắng hết sức.
“Đa tạ ngươi, thật sự đa tạ ngươi, lần này, ta thật sự có thể yên tâm mà rời đi rồi.” Âm thanh trong đầu xa dần xa dần.
Lam Tử Duyệt đột nhiên mở to mắt, trong đầu cũng không còn cảm nhận được khí tức của cô ấy nữa, lo lắng trong lòng mới được buông xuống, nàng ấy đi rồi, nàng mới có thể yên tâm, nếu như ngày nào đó nàng ta đột nhiên quay về thân thể của nàng, vậy thì hai bảo bối sẽ gặp nguy hiểm, vẫn là rời đi tốt hơn, đừng trách nàng ích kỷ, nàng thật sự không yên tâm bỏ lại hai bảo bối của mình.
“Mẫu thân, mẫu thân ….” Xa xa truyền đến âm thanh mềm mại của Lam Dịch Dịch, thân hình nhỏ bé chạy về phía Lam Tử Duyệt, Lam Tử Duyệt xoay đầu nhìn, trong lòng mềm nhũn, thì ra Tiểu Dịch Nhi của nàng đã dậy rồi, đang chạy về phía nàng.
Phía sao Tiểu Dịch Nhi, một thân ảnh cao lớn, khẩn trương theo sau, lo sợ Dịch Nhi sẽ ngã, nhất cử nhất động đều lộ ra ấm áp, Long Thiên Tuyệt ôn nhu nhìn Lam Tử Duyệt, dung nhan tuyệt mĩ mang theo tia sáng mê người.
Lam Tử Duyệt đối diện với phụ tử hai người dịu dàng mỉm cười, nói: “Tiểu Dịch Nhi, ngủ ngon không?”
Lam Dịch Dịch bước chân nhỏ nhỏ nhảy vào lòng Lam Tử Duyệt, ngẩng gương mặt cười đến sáng lạng vô cùng đáng yêu mềm mại lên tiếng: “Mẫu thân, hài nhi ngủ rất ngon, giờ tinh thần phấn chấn, giống như mẫu thân từng nói, một quyền có thể đánh chết một con trâu, toàn thân thoải mái vô cùng.” Lam Dịch Dịch vừa nói vừa làm động tác khoa trương, chọc Lam Tử Duyệt bật cười không ngừng.
Long Thiên Tuyệt cũng khom người xuống, mỉm cười nhìn mẫu tử hai người, ấm áp len lỏi trong tim, hắn thật hy vọng thời gian có thể ngừng lại, để họ có thể vĩnh viễn đều hạnh phúc như vậy.
Lam Tử Duyệt nở nụ cười nhìn Long Thiên Tuyệt, ánh mắt tràn ngập cảm kích, có hắn ở đây, Dịch Nhi và Thành Nhi đều vui vẻ rất nhiều, tình thương người cha của Long Thiên Tuyệt là điều mà nàng không cho được.
“Duyệt Nhi, sắp mưa rồi, nếu không hãy để bổn tọa ta ở đây canh giữ, Duyệt Nhi nàng dắt Dịch Nhi về nghỉ ngơi đi!” Long Thiên Tuyệt quan tâm nói, đây không phải thứ hắn đọc được từ trên văn thư, mà là trong khoảng thời gian này hắn tự cảm ngộ ra, khoảng thời gian này, hắn học được rất nhiều điều, tâm của hắn dần dần đã tan chảy đã có tình cảm rồi, nhiều lúc, hắn đều bị cảm nhiễm từ những ôn nhu ấm áp giữa hai người.
“Không phải đã nói thân thể của huynh không được tiếp xúc với trận pháp này sao? Còn nhớ hai lần trước Phệ Hồn kiếm trong cơ thể ngươi phát tác không? Hơn nữa tuy ta cách ngươi không xa, nhưng ta có thể cảm nhận được sự thống khổ trong thân thể ngươi, ngươi đau ta cũng đau, cho nên, việc ngươi cần làm là nhanh chóng tu luyện, vì chính mình mà phản phệ lại Phệ Hồn kiếm ma, như vậy, ta sẽ không phải đau khổ theo ngươi nữa.” Lam Tử Duyệt thật sự không muốn chịu đựng sự thống khổ đó nữa, nhiều khi trong lúc chiến đấu, đột nhiên đau đớn có thể khiến nàng bị thương.
“Thứ lỗi, Duyệt Nhi, là bổn tọa không tốt, khiến ngươi thống khổ, là bổn tọa….”
“Ngừng …. Ngừng lại, Thiên Tuyệt, ta đáp ứng ở bên ngươi, không phải vì muốn nghe ngươi nói những câu này, chúng ta không ai nợ ai, ta nói ra cảm nhận của mình không phải vì muốn ngươi áy này, mà là muốn ngươi nỗ lực tu luyện, để hai ta không cần phải thống khổ nữa.” Lam Tử Duyệt ngăn lại lời của Long Thiên Tuyệt, nàng hiểu trong lòng hắn đang áy náy, bọn họ đều không sai, chỉ trách tạo hóa trêu ngươi.
“Được, Duyệt Nhi, bổn tọa không nói, bổn tọa sẽ nỗ lực tu luyện, nhanh chóng phản phệ Phệ Hồn ma kiếm, chỉ vậy Duyệt Nhi mới không cần chịu khổ theo ta, nhưng mà bổn tọa cần nói với nàng việc này, lần trước trong rừng , Phệ hồn kiếm ma đột nhiên phát tác, nhưng khi nàng truyền ngự lực cho ta, Phệ Hồn ma kiếm rất nhanh đã được khống chế, chuyện này Duyệt Nhi nàng có hiểu rõ nguyên nhân?” Long Thiên Tuyệt đối với chuyện lần trước vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn cảm thấy nên kể cho nàng nghe, nếu như có thể tìm ra lỗ hỏng phản phệ Phệ Hồn kiếm ma, vậy không phải càng tốt sao.
“Thần kỳ như vậy sao? A, đúng rồi, độc tố của ta mười lăm mỗi tháng đều phát tác, sư phụ ta luôn bảo ta phục dụng Ngự linh tuyền thủy trong Cửu chuyển tinh hồn không gian giới, có thể liên quan đến chuyện này?” Lam Tử Duyệt nghi hoặc nói, Ngự lực tuyền thủy (*suối nước) có tác dùng rất thần kỳ, chẳng những mười lăm mỗi tháng độc tố không phát tác, hiệu quả nhất là, làn da của nàng vừa trắng vừa đàn hồi lại còn mềm mại, trang điểm gì đó nàng cũng chẳng cần, điều này khiến nàng vui vẻ nhất rồi.
“Ngự linh tuyền thủy? Bổn tọa chưa từng nghe nói.” Long Thiên Tuyệt suy tư nói.
“Như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi cứ dùng thử tuyền thủy của ta, hữu dụng với ta vậy ắt đối với ngươi cũng sẽ có chút hữu dụng.” Lam Tử Duyệt nghĩ nghĩ, cần phải để hắn thử một lần, sư phụ từng nói, Ngự lực tuyền thủy này không phải là tuyền thủy tầm thường.
“Vậy sau này làm phiền Duyệt Nhi rồi.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu lên tiếng, Duyệt Nhi lo nghĩ cho hắn, khiến hắn thật cao hứng, bên cạnh hắn cuối cùng đã có người ân cần hỏi han rồi, một lời quan tâm của Duyệt Nhi, đối với trái tim băng lãnh của hắn, tựa tuyết trung tống thán*.
(*tuyết trung tống thán: đưa than giữa đêm tuyết – theo thành ngữ tiếng Việt: lá lành đùm lá rách.)
“Ha ha! Đã biết khách khí rồi, còn nhớ lần đầu gặp ngươi, gương mặt ngươi tỏa sáng bắt mắt, khiến ta nhìn không chớp mắt!” Lam Tử Duyệt vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu gặp gỡ giữa hai người, nàng chính là chẳng e thẹn gì mà ngắm nhìn hắn nửa ngày.
“Ha ha! Phụ thân, thứ lỗi, là vì sắc mặt đen lại của phụ thân cản trở đường đi, còn bị Dịch Nhi so sánh thành đáy nồi rồi.” Lam Dịch Dịch nhịn không được bật cười xen vào, lúc đó, nó cũng cảm thấy phụ thân thật giống hai huynh đệ nói, trong lòng bất giác cảm thấy kỳ lạ, nên mới nói như vậy, nếu như sớm biết người chính là phụ thân của nó, nó mới không nói như thế, phụ thân nó tuấn tú thôi rồi, hê hê! sau này khi nó trưởng thành cũng sẽ tuấn mỹ bất phạm tựa phụ thân vậy.
“Thật là một tiểu quỷ đầu.” Long Thiên Tuyệt xoa xoa mái tóc của Lam Dịch Dịch, trong lòng chẳng trách cứ Lam Dịch Dịch, lúc đó, tình thân mà hắn hiểu được quá ít, cũng chẳng biết phải xử lý ra sao.
“Vậy Duyệt Nhi đối với gương mặt bắt mắt của ta có hài lòng không?” Long Tử Thiên ngắm nhìn nàng rồi mở miệng, nàng lúc đó nhìn chằm chằm hắn nửa ngày trời? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có nữ nhân nào cả gan nhìn hắn như thế, hắn khi đó cảm giác rất kỳ diệu, thì ra lúc đó hắn không hiểu, nhưng giờ đây hắn đã nhận ra, đó chính là cảm giác rung động đối với với nàng.
“Hê hê! Hài lòng, vô cùng hài lòng, dung nhan này quá tuyệt mỹ rồi, buổi tối đi ngủ ta đều mơ thấy.” Lam Tử Duyệt không hề che giấu nói, nàng đương nhiên hài lòng rồi, Long Thiên Tuyệt thế nhưng là một cực phẩm mỹ nam tử!
“A! Mẫu thân, người không biết thẹn thùng, Niên thúc thúc nói, đây gọi là hoài xuân*.”
(*hoài xuân:tơ tưởng chuyện thiếu nữ ) Lam Dịch Dịch vẻ mặt e thẹn, cười cười ngẩng nhìn Lam Tử Duyệt.
Sắc mặt Lam Tử Duyệt lập tức trầm xuống, nói: “Tiểu Dịch Nhi, xem ra con đúng là thiếu đòn rồi, con đi theo sâu bám đuôi đó rốt cuộc đã học được thứ gì hả? Ăn nói lung tung, mẫu thân mơ thấy phụ thân con là hoài xuân sao?” Lam Tử Duyệt không vui gõ nhẹ lên đầu Lam Dịch Dịch, tên sâu bám đuôi này, cứ dạy hài nhi của nàng những thứ lung tung, Tiểu Dịch Nhi của nàng vẫn còn nhỏ, sẽ dạy hư mất.
Vui nhất chính là Long Thiên Tuyệt, Duyệt Nhi nằm mơ cũng thấy hắn, thật tốt, thực ra hắn thường mơ thấy cảnh tượng hoan ái giữa hai người, cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu, mỗi lần tỉnh dậy, hắn đều bồi hồi nhớ lại.
“Mẫu thân, người đừng tối ngày đều gõ vào đầu con, Niên thúc thúc nói rồi, sẽ gõ ngu mất.” Lam Dịch Dịch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt nghiêm túc nói, cứ như quả thật có chuyện như vậy.
“Ân! Cảm giác Niên thúc thúc của con chính là bị Hoa đại nương gõ đến ngốc rồi, xem hắn kìa, cả ngày ngốc hề hề, cà la phất phớ …”
“A! Thật hay cho nam nhân bà ngươi, ta vì canh gà hầm của ngươi bận rộn muốn chết, ngươi cư nhiên nói xấu sau lưng bổn thiếu chủ, ta khi nào ngốc hề hề rồi?” Niên Bình Sùng đứng sau lưng Lam Tử Duyệt, tay chống eo chỉ vào Lam Tử Duyệt quát.
“A!” Lam Tử Duyệt lúng túng thôi rồi, lần đầu tiên nàng nói xấu sâu bám đuôi, sao lại bị bắt tại trận thế này?
“Ơ! Mẫu thân, người tiêu rồi, Niên thúc thúc giận thật rồi.” Lam Dịch Dịch xấu xa cười nhìn nhìn mẫu thân, mẫu thân lúc này nếu không đeo mặt nạ, trên gương mặt xinh đẹp nhất định ửng đỏ đến xinh đẹp.
“Ai! Cũng tại con không có gì thì nhắc chuyện này làm gì!” Lam Tử Duyệt lại gõ lên trên của Lam Dịch Dịch.
Long Thiên Tuyệt cũng buồn cười nhìn nhìn Lam Tử Duyệt, hắn có thể tưởng tượng được bộ dạng kiều diễm của nàng ẩn sâu mặt nạ, gương mặt ửng đỏ nhất định rất ưa nhìn.
“Hê hê! Cái đó, sâu bám đuôi, hôm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Lam Tử Duyệt xoay đầu, cười hề hề xua nịnh Niên Bình Sùng, bị bắt được, thì phải nhận tội.
“Hừ!” Niên Bình Sùng nhếch mũi lên trời, nhìn xem thái độ lấy lòng của Lam Tử Duyệt, hắn cũng có thể ở trước mặt nàng ngạo mạn một lần.
Hay lắm! Tiểu dạng, để ngươi bắt được một lần ngươi liền tự đắc rồi, trông thấy bộ dạng nhếch miệng lên trời của Niên Bình Sùng, Lam Tử Duyệt thật muốn cứ thế đá một cước vào mông hắn, cũng đầu có mắng hắn đến nỗi muốn sống muốn chết, có cần bày ra vẻ mặt này không?
“Hê hê! Sâu bám đuôi, sâu bám đuôi …..” Lam Tử Duyệt lại lần nữa xua nịnh, ai bảo nàng nói xấu người khác, đây chính là kết cục!
“Hừ! Nam nhân bà, lần sau lại để bổn thiếu chủ nghe được, ngươi chết chắc rồi.” Niên Bình Sùng nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng đắc ý cực, lâu như vậy, cuối cùng cũng có một lần nam nhân bà phải ăn nói khép lép trước mặt hắn, hắn thế nhưng ngày nào cũng bị nàng ức hiếp.
“Yên tâm, sẽ không có lần sau nữa, nếu có lần sau, ta nhất định sẽ trốn ở một nơi xa xa mới nói, trừ khi người có thiên lý nhĩ.” Lam Tử Duyệt cười nói, lần sau có nói xấu người khác, nàng nhất định phải nhìn trước ngó sau.
“Nam nhân bà, ngươi, ngươi, được thôi! Được thôi! Hảo nam nhân không đấu với ác nữ, buổi tối đã chuẩn bị xong, ngươi có ăn không?” Niên Bình Sùng xoa tim, hắn đúng là không cách nào giận nam nhân bà a!
“Ăn, sao lại không ăn? Ngươi nghĩ Tuyết Tam đó là ta cho không sao, đem qua đây cho ta đi, đêm nay ta phải ăn ở đây rồi.” Khí thế của Lam Tử Duyệt lại quay về, chuyện lúc nãy dường như chưa từng xảy ra.
“Vậy có cần bổn thiếu chủ ta uy ngươi không?” Niên Bình Sùng trừng mắt nhìn Lam Tử Duyệt, hắn sắp trở thành người hầu của nàng rồi, ngay cả lão nương của hắn hắn còn chưa hầu hạ đến thế này?
“Nếu ngươi nguyện ý, ta liền để ngươi ….”
“Duyệt Nhi, bổn tọa uy nàng, đúng lúc….” Long Thiên Tuyệt ghen tỵ đánh gãy lời nói của Lam Tử Duyệt, tình bạn giữa Duyệt Nhi và Niên Bình Sùng, tình nghĩa tuy hai là một đó, hắn không cách nào bước vào, nhưng nếu để Niên Bình Sùng uy Duyệt Nhi, hắn thật sự sẽ ghen mất.
“A! Hề hề, không cần đâu, ta cũng chẳng phải tiểu hài tử, cần gì ngươi uy chứ! Ta chỉ là nói đùa với sâu bám đuôi.” Lam Tử Duyệt xua tay cười cười, nàng làm gì không biết xấu hổ để hắn uy chứ! Dù tư tưởng của nàng rất thoáng, nhưng để Long Thiên Tuyệt uy nàng, nàng nhất định sẽ ngượng đến nỗi nuốt không trôi mất.
“Trọng sắc khinh bạn, ngươi xem ngươi, đối với bổn thiếu chủ thì muốn đánh muốn mắng, đối với hắn, ngươi lại ôn nhu săn sóc, ngươi cố ý tổn thương bổn thiếu chủ! Ngươi.” Niên Bình Sùng bất mãn nói, trong lòng thế nhưng thật đau, tuy rằng hắn đã nói buông xuống, nhưng nhìn thấy nàng cùng nam nhân khác có nói có cười, lòng hắn không tránh khỏi đố kỵ thương tâm.
“Được rồi, chỗ nào của ngươi đang thương tâm a! Ta đói rồi, dùng cơm tối thôi! Tuyết Tam hầm canh gà, đó chính là thiên hạ nhất tuyệt đấy, đợi lát phụ tử hai người nhất định phải ăn nhiều một chút.” Lam Tử Duyệt tự động xem nhẹ vẻ thương tâm của Niên Bình Sùng, không phải nàng không bận tâm đến cảm nhận của hắn, chỉ là có một số việc nàng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, như vậy thì ai cũng thoải mái, nàng cũng chẳng phải ngốc, sao lại không hiểu tâm tư của Niên Bình Sùng, chỉ là vạch ra rồi, giữa họ sẽ không còn sự ăn ý như vậy nữa, Niên Bình Sùng ắt cũng hiểu được điểm này đi.
“Niên thúc thúc, Dịch Nhi cũng đói rồi, Dịch Nhi muốn ăn đùi gà, Niên thúc thúc người đừng thương tâm nữa, sau khi dùng bữa tối, Dịch Nhi sẽ hát cho thúc thúc nghe bài Niên thúc thúc chưa từng nghe, tuyệt đối sẽ khiến thúc thúc mở rộng tầm mắt.” Lam Dịch Dịch sao không nhìn thấy vẻ thương tâm của Niên thúc thúc, Niên thúc thúc đối với hai huynh đệ nó là vô cùng quan trọng, trong một năm quen biết, Niên thúc thúc đã dạy hai huynh đệ nó rất nhiều thứ.
“Ân! Vẫn là Tiểu Dịch Nhi đối với ta tốt, không giống người nào đó.” Niên Bình Sùng ý trong lời nói, trừng mắt với Lam Tử Duyệt.
Lam Tử Duyệt buồn cười trong lòng, tên này, đã học được mang thù rồi.
Một bữa tối, ăn đến hoan hỉ, ai ai cũng ăn đến tân tân hữu vị.
Trong lúc bọn Lam Tử Duyệt đang dùng cơm, Mộc Thành Phong nhân lúc không ai chú ý, một lá thư, được hắn lặng lẽ gửi đi Thiên Tú thành.
Mộc Thành Phong cười lạnh nhìn Long Thiên Tuyệt, sau này, hắn lại có thêm một thành cùng hắn liên thủ đối phó với Ma Huyễn Thành, cái chết của Thiên Tú Vi, thật đúng là thích hợp tạo cho hắn một cơ hội, trước kia hắn không tìm được cơ hội gì để liên minh, giờ đây, hắn cuối cùng cũng đợi được cơ hội này rồi.
Sau khi dùng xong bữa tối, Lam Tử Duyệt vẫn là không gặp được Huyền Cơ Tử, cũng không biết Huyền lão gia làm trò quỷ gì, chẳng lẽ ngủ nguyên ngày sao?” Lam Tử Duyệt trong lòng không khỏi lo lắng nhưng nàng lại chẳng biết cách bước vào không gian giới của Huyền lão gia, chì còn cách đợi thôi.
Mây đen dày đặc trên bầu trời, mưa đã bắt đầu rơi, Lam Tử Duyệt cự tuyệt người đến thay thế nàng, người khác canh giữ ở đây nàng không yên tâm, nàng thiết lập trận pháp ở xung quanh, để bản thân không bị ướt.