*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
núi Giá Bút
cre: baidu
Edit: Cháo
Đợt nghỉ này, bởi vì trùng với tiết Trung thu, nhà nước chuyển tới chuyển lui, cuối cùng góp ra được 9 ngày nghỉ, nhưng thời gian nghỉ thường trôi rất mau, đảo mắt đã tới ngày nghỉ cuối cùng rồi.
Sáng sớm, Lâm Cảnh dẫn Nguyên Nhạc ra ngoài leo núi Giá Bút*.
*thuộc tỉnh Liêu Ninh thành phố Cẩm Châu, Trung Quốc.
Bọn họ đi mua nước, bánh mỳ và đồ ăn vặt rồi lái xe tới chân núi, Nguyên Nhạc vui vẻ giống như những đứa trẻ cũng được đi chơi khác vậy.
Trên đường có người chú ý tới hành động cử chỉ giống như trẻ con của Nguyên Nhạc, bọn họ nhìn hai người không ít lần nhưng Lâm Cảnh không thèm để ý chút nào.
Con người chưa bao giờ kiềm chế được sự dò xét và thói tò mò của bản thân. Sống trên đời, nếu cứ phải để tâm đến cái nhìn của người khác thì sống quá mệt mỏi.
Chỉ là Lâm Cảnh thấy hơi đau lòng cho Nguyên Nhạc, không biết từ bé đến giờ cậu đã bị bao nhiêu ánh mắt như vậy nhìn rồi.
Mùa thu trên núi Giá Bút, lá cây có vàng có xanh, phong cảnh không tệ chút nào. Thời tiết hôm nay cũng đẹp vô cùng, đích xác là trời thu cao xanh mát mẻ.
Núi Giá Bút đang được sửa chữa đổ xi măng, đường lên núi không thuận lợi cho lắm, đi rồi dừng dừng rồi lại đi, nhưng hai người họ cũng không vội lên núi, dọc đường đi Nguyên Nhạc nhặt lá rụng rồi lại nhìn hoa dại mọc ven đường, chơi vô cùng vui vẻ.
Trên đường đi, ngoại trừ chụp ảnh phong cảnh, Lâm Cảnh còn chụp cho Nguyên Nhạc rất nhiều ảnh.
Nhưng mà nếu Nguyên Nhạc biết Lâm Cảnh đang chụp ảnh cho mình, cậu sẽ lúng túng, không biết nên đứng thế nào cho đúng.
Ngược lại, mấy tấm ảnh Lâm Cảnh chụp hiệu quả rất tốt, Nguyên Nhạc trong ảnh cười rực rỡ vô cùng, ai xem ảnh cũng sẽ lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của cậu.
Gần đến trưa bọn họ mới leo đến đỉnh núi, Lâm Cảnh phát hiện mặc dù Nguyên Nhạc gầy teo nhỏ thó nhưng cũng khỏe ra trò, một đường leo núi mà không kêu mỏi chân, giờ nhìn cậu hãy còn dư thừa tinh lực lắm.
Tầm nhìn từ trên đỉnh núi rất đẹp, ngoài cảnh thu xinh đẹp phía dưới, còn có thể thưởng thức khu nhà chọc trời phía xa xa.
Mặc dù đã đến giờ trưa, nhưng mặt trời ngày thu cũng không quá chói, đỉnh núi trống trải, gió thổi hiu hiu ập vào mặt khiến tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái, tâm trạng cũng thoải mái.
Người trí thức xưa thích đứng cao nhìn xa, không phải là không có đạo lý. Lâm Cảnh giang hai tay đứng đón gió, thích ý vô cùng.
Nguyên Nhạc thấy vậy cũng học theo anh giang tay ra, cười khanh khách, Lâm Cảnh quay đầu nhìn cậu cũng cười theo.
Khoảng đất trên đỉnh núi có mấy sạp hàng nhỏ bày bán đồ ăn.
Lâm Cảnh dẫn Nguyên Nhạc vào một gian hàng ngồi, uống một bát tào phớ rồi ăn một chút đồ ăn, nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị xuống núi.
Lâm Cảnh sợ Nguyên Nhạc đã lâu không vận động, nếu lại đi bộ xuống núi nữa ngày mai có khi chân sẽ bị đau. Anh mang Nguyên Nhạc đi cáp treo xuống núi.
Mua vé ngồi vào cabin, mới đầu Nguyên Nhạc còn hơi sợ hãi, nắm chặt lấy tay Lâm Cảnh, sau đó cảm thấy tốc độ đi không quá nhanh, cậu mới bình tĩnh lại, còn hưng phấn trợn to mắt xem phong cảnh không ngừng lui về phía sau.
Xuống núi rồi, Lâm Cảnh bắt xe đưa Nguyên Nhạc về nhà nghỉ ngơi.
Về đến nhà, lúc đang leo lên tầng, Lâm Cảnh nghe thấy tiếng Trần Hà truyền tới từ tầng 5, xem ra nhà đó đã về rồi. Nguyên Nhạc cũng nghe thấy, hai mắt mở to đầy căng thẳng, Lâm Cảnh không nói gì, dẫn Nguyên Nhạc lên thẳng tầng 6, đợi đến tối mới đưa cậu xuống.
Sau khi về đến nhà, Nguyên Nhạc cứ buồn buồn không vui, có lẽ nghe thấy mấy người Trần Hà đã về, cậu biết mình phải về nhà Nguyên Đại Thành nên không còn vui vẻ nữa.
Lâm Cảnh cũng không biết nên dỗ cậu thế nào, chỉ có thể xoa đầu cậu.
Nguyên Nhạc đột nhiên có chút mong đợi nhìn Lâm Cảnh hỏi: “Anh ơi, Nhạc Nhạc có thể ở cùng anh không?”
Chung sống mấy ngày nay, Lâm Cảnh quả thật cũng không bỏ được cậu, nhưng chỉ có thể dằn lại không đành lòng nói: “Không thể, cậu của Nhạc Nhạc mới là người thân của em, cậu em sẽ không đồng ý đâu.”
Ánh mắt Nguyên Nhạc tối đi, cậu rất nhớ những ngày được ở cùng anh trai, nếu như anh cũng là người thân của cậu thì tốt biết bao.
Lâm Cảnh an ủi: “Không sao, hay là tối nào Nhạc Nhạc cũng lên nhà anh ăn cơm nhé, được không?”
Nguyên Nhạc nghĩ nghĩ, tâm trạng mới tốt lên một chút.
Ăn cơm tối rồi xem tivi xong, Lâm Cảnh mới chuẩn bị dẫn Nguyên Nhạc xuống tầng, anh giúp Nguyên Nhạc thu dọn quần áo, đồ chơi và sách vở.
Hai mắt Nguyên Nhạc hồng hồng, trong lòng Lâm Cảnh cũng thấy khó chịu, nhưng anh và Nguyên Nhạc không thân cũng chẳng quen, mặc dù người dưới tầng không lên tìm cậu, nhưng anh cũng không có tư cách gì giữ Nguyên Nhạc lại cả.
Sau khi Lâm Cảnh gõ cửa, người ra mở cửa là Nguyên Đại Thành, anh ta thấy người bên ngoài là Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc thì có chút lúng túng, vội vàng cầm mấy túi đặc sản quê nhà ra đưa cho Lâm Cảnh, nói rằng mấy ngày nay đã phiền tới Lâm Cảnh rồi, Lâm Cảnh thấy không từ chối được đành nhận lấy.
Anh tạm biệt Nguyên Nhạc đang buồn bã ôm đồ chơi đứng một bên, rồi xoay người lên tầng.
Lúc này Trần Hà đang ở trong phòng bếp dọn dẹp đống đồ ăn mang từ quê lên, Nguyên Đại Thành cũng không nói gì với Nguyên Nhạc, vào nhà cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.
Nguyên Nhạc đi vào phòng khách, Nguyên Huy Hoàng liếc thấy xe đồ chơi điều khiển từ xa trong ngực cậu thì chìa tay ra: “Đồ ngốc kia, cho tôi chơi một chút”.
Mặc dù không nỡ, nhưng Nguyên Nhạc vẫn cho em họ mượn chơi, cậu đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Ban đầu Nguyên Huy Hoàng còn chơi đàng hoàng tử tế, sau đó cảm thấy trò này quá đơn giản, không thèm để ý nữa, tăng tốc để xe đâm vào kệ tivi.
Nguyên Huy Hoàng tức giận, đoạt lấy ném xuống đất, nói: “Đồ bỏ đi mà cũng thích vậy á.”
Thùng xe tức khắc bị nứt một đường, Nguyên Nhạc vội vàng nhặt lên nhìn.
“Đừng mà”, Nguyên Nhạc đau lòng sờ vết nứt, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
“Đồ khóc nhè”, Nguyên Huy Hoàng liếc cậu một cái, không thèm để ý nữa chơi trò chơi trên máy vi tính.
Nguyên Nhạc sợ mợ thấy sẽ mắng nên cũng không dám khóc quá lâu, cậu tủi thân dùng tay áo lau nước mắt, sờ nhẹ chiếc xe đồ chơi, đau lòng cực kì, đây là quà sinh nhật anh trai tặng cậu mà.
Tối hôm đó Lâm Cảnh bị mất ngủ, không có Nguyên Nhạc bên cạnh anh thấy có chút không quen.
Rõ ràng Nguyên Nhạc ở đây chưa tới mười ngày.
Anh bỗng nhớ tới một câu chẳng hề liên quan gì cả ‘Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan’*.
*Xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn. (tham khảo nhà luutinhvu.wordpress.com)
Anh lắc đầu cười một tiếng.
Sau đó lăn qua lộn lại chừng mấy lần, cuối cùng mới có thể gặp được Chu công.