Nhận ra mình đã mắc phải sai lầm, Thi Nguyệt vội vàng chạy tới bối rối nói: “Xin lỗi dì!
Con thật sự không có ý đó!”
Vương Huyền dùng khăn giấy vội vàng lau sạch mì trên tay, đối mặt với lời xin lỗi của Thi Nguyệt mà quát: “Con nhỏ thối tha! Tránh xa †ao rai”
Bị bà ta mắng, hốc mắt Thi Nguyệt chợt đỏ lên vì tủi thân. Cô bé mím môi cầm lấy và mở nắp chai nước trên bàn rồi rụt rè đưa cho bà ta: “Dì ơi, con xin lỗi, là do con không cẩn thận, dì uống nước cho bình tĩnh lại!”
Bộp!
Hồ Đạt đoạt lấy chai nước ném xuống đất rồi khinh thường nhìn cô bé: “Ai muốn uống thứ nước rẻ tiền của mày!”
Vẻ mặt Vương Huyền càng khinh bỉ: “Ăn mì miễn phí cũng được nửa tiếng rồi mà mày không thấy xấu hổ sao?”
“Không có tiền thì đừng có ăn! Còn muốn được ăn no ở đây sao!”
“Đúng là nghèo mà không có suy nghĩ, không có tiền thì vào đây ăn làm gì, nếu muốn ăn thì mua một tô mì vài chục ngàn ở ven đường để ăn không được sao?”
Loading...
“Hôm nay gặp phải người như mày đúng là xui xẻo mài”
Vương Huyền liên tục đả kích: “Tránh xa tao ra! Tao sợ lây phải cái sự nghèo nàn của mày!”
Lời mỉa mai cực điểm lọt vào tai cô bé khiến hốc mắt cô bé lấp tức đỏ lên. Lúc này, một vòng tay rộng rãi đã ôm cô bé vào lòng, cô bé vang lên giọng nói đáng thương: “Ba…”
Diệp Phùng vuốt ve cái đầu nhỏ của cô bé: “Bảo bối ngoan, ba ở đây!”
Sau đó, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người bọn họ: “Thật xin lỗi, đây là con gái của tôi.”
Vương Huyền lướt nhìn anh từ trên xuống dưới, khinh miệt nói: “Tưởng ăn mặc như thế này thì sẽ là người có tiền sao? Muốn tôi xin lỗi anh à, anh xứng sao?”
Diệp Phùng còn chưa kịp nói gì thì quản lý nhà hàng đi tới, nhìn lướt qua hai bên đặc biệt là Thi Nguyệt đang khóc nức nở trong lòng Diệp Phùng lập tức vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, khiến anh phải chịu thiệt thòi rồi!”
Sau đó anh ta vẫy tay với nhân viên phục vụ, chỉ trong chốc lát nhân viên phục vụ cầm một phần bánh ngọt vô cùng tinh xảo đi tới.
Người quản lý nhận lấy chiếc bánh ngọt và cười nói: “Cô bé đáng yêu à, đây là món tráng miệng do đầu bếp hàng đầu ở chỗ chú đặc biệt làm cho con, thay mặt nhà hàng chú thành thật xin lỗi con!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Đạt và Vương Huyền lập tức kinh ngạc!
“Quản lý! Tôi cần một lời giải thích!”
Hồ Đạt đột nhiên nóng lên, ông ta có thể nhìn ra chiếc bánh ngọt đó được làm từ kem và trứng cá muối ngon nhất, chỉ ba miếng là đã có thể ăn hết, một chiếc bánh như vậy cũng tốn tầm hai trăm bốn mươi triệu đồng, ngay cả bọn họ cũng không dám dùng một số tiền lớn như vậy để ăn nó.
“Dựa vào cái gì mà bọn họ được thưởng thức món tráng miệng đó còn chúng tôi thì không?”
“Đúng! Chúng tôi đã chi hơn sáu mươi triệu đồng còn bọn họ chỉ gọi có hai ly nước và ăn mì miễn phí. Rõ ràng là chúng tôi chỉ nhiều hơn bọn họ, nếu muốn xin lỗi thì nên xin lỗi chúng tôi mới phải!”
Trên mặt người quản lý nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Hai vị, thật xin lỗi!”
“Quý ông này là thành viên kim cương quý giá nhất trong nhà hàng của chúng tôi, theo quy định của nhà hàng thì thành viên kim cương được hưởng các chế độ đãi ngộ cao nhất tại nhà hàng này. Tuyệt đối không cho phép họ rời khỏi nhà hàng với bất kỳ sự không hài lòng nào.”
“Ngay cả khi xung đột với khách hàng khác, nhà hàng sẽ kiên quyết bảo vệ quyền lợi của các thành viên kim cương.”
Quản lý nói xong, nhìn Hồ Đạt và Vương Huyền đang sửng sốt nhưng lại thản nhiên nói thêm một câu: “Đối với sự đối xử khác biệt này xin hai vị thông cảm!”
“Đương nhiên nếu hai vị không thể thông cảm thì chúng tôi chỉ có thể đưa hai người vào danh sách đen của nhà hàng!”
Hồ Đạt và Vương Huyền hoàn toàn bị sốc!
Nhà hàng Pháp St.Peter”s là một chuỗi nhà hàng toàn cầu và các thành viên kim cương là rất ít và là những người cao quý, không phải là việc họ chỉ trả bao nhiêu mà là họ được trực tiếp tặng bởi những người sáng lập ra nhà hàng này nên họ được hưởng sự †ôn trọng nhất tại bất kỳ nhà hàng St.Peter trên toàn thế giới!
“Không thể nào! Tôi không tin điều đó!”
Vương Huyền ngay lập tức chất vấn: “Nếu họ thật sự là thành viên kim cương thì tại sao lại ở đây ăn mì miễn phí và uống loại nước trắng rẻ tiền nhất?”
Quản lý lạnh lùng nhìn bà ta: “Trước hết, tôi cần giải thích rõ một vài chuyện!”
“Khách thích ăn gì là quyền của khách, không liên quan đến cấp bậc thành viên nên chúng tôi không có quyền can thiệp!”
“Thứ hai, chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị món bít tết kobe và trứng cá muối gan ngồng hàng đầu của Pháp cho hai vị khách quý. Chỉ cần là khách có nhu cầu, chúng tôi sẽ luôn kịp thời phục vụ để khách có thể thưởng thức những món ngon hàng đầu mà không cần đợi một phút nào cải!”
“Thứ ba, thứ nước trắng rẻ tiền mà bà vừa nói được tạo ra từ một di tích được gọi là di tích của thiên nhiên. Được lấy từ khe nứt lớn của dãy núi Ba Vì, mỗi năm chỉ nhỏ 800kg giọt nước thành phẩm, nó được biết đến là loại nước uống đắt nhất trên thế giới!”
“Giá bán một chai là 60 triệu!”
Quan điểm của hai người họ hoàn toàn bị lật tẩy! Cứ tưởng là một cặp cha con nghèo nhưng không ngờ chính mình lại là ếch ngồi đáy giếng!
Bà ta cứ nghĩ mình đang thưởng thức những món ăn mà khiến người khác phải ngưỡng mộ nhưng không ngờ cái mà bà ta cho là một bữa tiệc thịnh soạn lại chỉ bằng một ly nước mà họ dùng để giải khát.
Ngoài sự kinh ngạc họ cũng mang thêm vẻ đầy xấu hổ, họ muốn thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt hai cha con nhưng không ngờ lại để chính bản thân mình tát thật mạnh vào mặt.
Ngay khi hai người họ mặt xám xịt muốn bỏ chạy, Diệp Phùng đưa tay ra ngăn cản.
“Hình như hai người đã quên cái gì đó?”
Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên thành hình vòng cung chỉ vào mảnh thủy tinh trên mặt đất: “Con gái tôi tốt bụng mời bà uống nước nhưng bà lại nhãn tâm làm đổ vỡ nó, vậy tiền ly nước này có phải bà nên trả hay không?”