Diệp Phùng tùy ý ném một cái, cầm một quân cờ trắng, tiện tay ném lên bàn cờ.
“Đến ông!”
Quân cờ trắng giống như được tạt nước nhảy trên bàn cờ mấy cái, vững vàng dừng ở trên một ô cờ.
Ra tay một cái, lập tức khiến cho tất cả mọi người rộ lên!
Sau đó, bùng lên một trận cười vang!
“Người anh em này, là đến tấu hài sao!”
“Sao lại có loại thủ pháp như này? Toàn nhờ vào lừa người sao?”
“Tôi nhìn, là người này biết mình không thể thắng được, cho nên mới dùng cách này, làm qua loa lừa người ta.”
“Như vậy lúc thua, dù sao cũng có thể biện minh cho mình mấy câu!”
Diệp Phùng ra tay, khiến cho những người đang ôm một tỉa hy vọng với anh, cũng hoàn toàn chết lặng.
Mà Vân Thi Đình ở một bên lại cười ra tiếng, vẻ mặt đầy châm chọc nhìn Hà Tố Nghị, không chút nể nang nào mà cười nhạo nói: “Tố Nghi, bây giờ cậu còn tin anh ta sao?”
Hà Tố Nghỉ nắm chặt tay, trong mắt lóe lên một tia kiên định, nói như đỉnh đóng cột: “Tớ tin tưởng anh ấy!”
Mà ở trong sân, Trương Mạnh Hùng lại bật cười.
“Người trẻ tuổi, đây chính là cách mà cậu đánh cờ sao?”
“Đã đánh thì đừng có hối hận, nhưng mà, nếu cậu van xin tôi, có lẽ, tôi có thể suy xét cho cậu một lần đi lại!”
Diệp Phùng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn ông ta: “Ông chỗ nào thấy tôi muốn đi lại vậy?”
“Một người lớn tuổi như vậy rồi mà ngay cả cái này cũng không hiểu sao?”
“Tôi đây là đang làm nhục ông! Trần truồng làm nhục! Dùng tiếng phổ thông phiên dịch, chính là xem thường ông, hiểu không?”
“Tốt! Tốt! Chắc chắn cậu sẽ phải hối hận!”
Trương Mạnh Hùng cảm thấy nếu cứ nói như vậy, sẽ tức đến nổ phổi mất, chỉ có thể dùng cách đánh cờ mạnh nhất, nhanh chóng đánh bại anh, mới có thể rửa sạch nỗi nhục này!
Loading...
Diệp Phùng nói được là làm được, ba nước cờ đầu, toàn bộ đều tùy ý ném đi, không quan tâm nó rơi vào đâu.
Nước thứ tư bắt đầu, ánh mắt anh đông lại, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, nhìn Trương Mạnh Hùng, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Tiếp theo, đến lúc chơi vui vẻ cùng ông rồi!”
Trương Mạnh Hùng nhìn những quân cờ trắng hỗn loạn trên bàn, cười lạnh: “Chơi vui vẻ? Người trẻ tuổi à, cậu đã không còn bất cứ cơ hội nào cải”
“Rất nhanh thôi, cậu sẽ thua một cách nhục nhã nhất!”
“Ha?”
Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên: “Ông đã lập tức xác nhận là tôi sẽ thua sao?”
Trương Mạnh Hùng vẻ mặt đầy thách thức nói: “Nếu cậu có thể thắng ván cờ này, tôi Trương Mạnh Hùng, từ nay về sau sẽ không động vào cờ vây nữa!”
“Được! Đây chính là lời ông nói!”
Điều mà Diệp Phùng muốn nghe chính là những lời này, quân cờ trắng trong tay, lạch cạch rơi xuống bàn.
“Vậy cứ tiếp tục đi!”
Mọi người cũng dần dần im lặng, toàn tâm †oàn ý nhìn vào ván cờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt, đã trôi qua hơn nửa giờ.
Mà quân cờ ở trên bàn cờ, cũng đã đặt được hơn nửa.
“Ha ha…”
Trương Mạnh Hùng đặt một quân cờ xuống, ha ha cười to, vẻ mặt đầy khinh thường.
“Vốn tưởng rằng cậu có nhiều bản lĩnh lắm, không ngờ rằng cậu chỉ là phô trương thanh thế mà thôi!”
“Tất cả quân cờ đều bị tôi ăn chết rồi, rồng lớn cũng cắt thành mấy khúc rồi, tầm mười nước nữa, cậu chắc chắn sẽ thua thôi!”
Không ít người có mặt tại đấy, trong lòng cũng không khỏi thở dài!
Bọn họ cũng có hiểu biết chút ít về cờ vây, tất nhiên nhìn ra được tình thế ở trên bàn cờ.
Trương Mạnh Hùng nói không sai, quân cờ của Diệp Phùng, toàn bộ đều bị ăn chết.
Thất bại, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề của thời gian.
Mà trong mắt Tần Diệu Minh lại lộ ra vẻ đắc ý.
“Không biết trộm được một bài Phượng cầu hoàng ở đâu, cảm thấy mình vô địch thiên hạ sao? Phế vật thì chính là phế vật!”
“Theo tôi nhìn ấy, ngay cả phế vật cậu cũng không bằng, cậu chính là một tên rác rưởi!”
Trương Mạnh Hùng tay cầm một quân cờ, giơ lên thật cao, đột nhiên đặt xuống, mặt đầy khinh thường.
“Nếu ban đầu cậu có thể bình thường chơi với tôi, không có tùy ý ném ba quân cờ kia, có lẽ, còn có thể cầm cự với tôi một chút.”
Nhưng mà, bởi vì cậu kiêu căng, dẫn đến việc cậu thua càng thảm hại hơn!”
“Bây giờ, ván cờ đã định, còn không chuẩn bị nhận thua sao?”
Diệp Phùng nghiền ngẫm cười một tiếng: “Kỹ thuật này của ông, nếu không lại nhường ông ba nước nữa, vậy chẳng phải chơi sẽ không còn ý nghĩa gì sao?”
“Cậu cho rằng cậu thắng chắc?”
“Vậy mở to mắt chó của ông đi, xem tôi chiếm lợi thế như nào đây!”
Bộp!
Một quân cờ rơi xuống bàn, ván cờ vốn đang lộn xộn bừa bãi, giống như được rót linh hồn vào, trong nháy mắt, sống dậy!
“Hử?”
Dưới đài có một ông lão, vô tình nhìn qua.
Ánh mắt vốn không có một chút thú vị gì, đột nhiên trở nên kích động.
Cả người, cũng run hết cả lên.
“Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy!”
“Ông Lý, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Có người nhận ra ông ấy, ông lão ở giới cờ vây, cũng là một vị thầy nổi tiếng!
Chỉ thấy Lý Minh Triết run run rẩy rẩy đứng lên, hai mắt vô cùng kích động: “Quá xuất sắc, quả thật là quá xuất sắc!”
“Ban đầu nhìn giống như là tùy ý ném xuống qua quân cờ, thật ra là đã âm thầm mai phục tốt từ trước.”
“Con rồng lớn của bên quân cờ đen, nhìn giống như bị toàn bộ quân cờ trắng cắt đứt, nhưng mà không ngờ rằng bên quân cờ đen đã tự tạo thành thế lực cho riêng mình.”
“Con cờ then chốt của phe đen, vừa vặn tiếp nối một cách hoàn hảo với ba con cờ ở lúc bắt đầu.”
“Vốn là những quân cờ đen lộn xộn, nháy mắt đã ngưng tụ thành chín con rồng lớn.”
“Cửu Long Bàn Thiên! Đây chính là thế cờ của Cửu Long Bàn Thiên!”
“Không ngờ rằng, đời này của tôi, có thể nhìn thấy Cửu Long Bàn Thiên được mệnh danh là chín kỳ quan lớn, trời ơi!”
Lời nói của Lý Minh Triết, rõ ràng truyền vào tai của tất cả mọi người.
Rất nhiều người kinh ngạc đứng dậy, nhìn một ván cờ xoay chuyển đến động trời này.
Sau đó, trên mặt không ít người hơi xấu hổ, hơi khom người cúi đầu về hướng Diệp.
Phùng.
Bọn họ biểu thị áy náy vì trước kia đã bất kính và nghi ngờ Diệp Phùng.
“Đây… Điều này sao có thế?”
Trương Mạnh Hùng năm quân cờ trắng ở trong tay, đầu đầy mồ hôi!
Ngẩn tò te nhìn ván cờ ở trước mắt, vẻ mặt toàn là sự không thể tin!
Diệp Phùng vắt chéo hai chân, không hề lo lắng nhìn về phía ông ta đang há hốc mồm: “Nói nhiều làm gì chứ? Tôi vẫn đang chờ ông đánh bại tôi nhanh nhanh lên đây này!”
Bộp!
Quân cờ trắng rơi xuống đất, khuôn mặt của Trương Mạnh Hùng đầy xám xịt, gục đầu xuống.
“Tôi… thua”
Diệp Phùng ha ha cười, nhìn Trương Mạnh Hùng, lại nhìn Tân Diệu Minh ở bên cạnh, cười nói: “Một người thì từ bỏ cổ cầm, một người thì từ bỏ chơi cờ, học giả nổi tiếng? Ha ha, cũng chỉ được như vậy thôi!”
“Người trẻ tuổi! Đừng có ỷ vào chút bản lĩnh mà đã ngông cuồng ngạo mạn như vậy, phải biết người giỏi thì có người giỏi hơn, bên ngoài vẫn còn có người!”
Còn lại hai người, bỗng nhiên trừng mắt nhìn!
Diệp Phùng ngoáy ngoáy lỗ tai: “Những lời này sao lại nghe quen thế nhỉ…”
“Cậu!”
Trương Mạnh Hùng nghiến răng, bởi vì trước đó không lâu, những lời này, ông ta mới vừa nói qua với Diệp Phùng.
Chỉ là không nghĩ đến, bây giờ lại bị vả mặt, mà lại bất ngờ không kịp đề phòng chút nào!
“Bốn người các ông, chính là thuộc hạ của Tiêu Thành Nguyên, được gọi là tứ đại đệ tử Cầm Kỳ Thi Họa đúng chứ?”
“Nếu đã chịu thua như vậy, vậy cùng nhau chịu đi!”
“Để tôi nhìn một chút, các ông từ chỗ lão già Tiêu đã học được bao nhiêu bản linh rồi?”
“Láo xược!”
Đường Hà Hiên lập tức trợn mắt nhìn: “Gia sư chính là bậc thầy học thuật, cậu là cái thá gì, mà lại dám bất kính với gia sư như vậy?”
“Đúng vậy!”
Sắc mặt của Dương Thành cũng ớn lạnh: “Nếu cậu ngông cuồng tự đại như vậy, vậy để tôi đến dạy dỗ cho cậu một chút!”
“Cậu có dám so tài thư pháp với tôi không?”
Khóe miệng Diệp Phùng hơi giương lên: “Có gì không dám?”