Chân thành nhìn về hướng Đông Nam, đàn lên một khúc Phượng Cầu Hoàng
Dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ chậm rãi bốc lên từ trên người Diệp Phùng. Miệng Hà Tố Nghi hơi mở ra, giờ phút này, Diệp Phùng cho cô một loại cảm giác hoàn toàn khác với ngày thường. Anh giống như một ngọn núi cao, còn mang theo một chút cao quý trời sinh.
Diệp Phùng quay đầu, nhìn về phía Tần Diệu Minh, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Tân Diệu Minh, cậu dựa vào cái gì để nói tôi không thể mang lại hạnh phúc cho Tố Nghi?”
Tân Diệu Minh sửng sốt, không ngờ tới Diệp Phùng còn dám nói lại, lập tức cười chế giễu, nói: “Diệp Phùng! Mày cho rằng tao chưa từng tìm hiểu gì về mày chắc? Mày là một thằng rác rưởi không cha không mẹ, không quan không chức, bây giờ ngay cả công ăn việc làm cũng không có! Mày định lấy cái gì mà so sánh với tao? Mày có tiền hơn tao hay đẹp trai hơn tao? Hay là kỹ thuật đánh đàn của mày có thể sánh bằng tao?”
“Nhiều hay ít tiền không quan trọng, đủ dùng là được. Vẻ ngoài đẹp hay xấu vẫn sẽ có người yêu thương, còn nói đến kỹ thuật đánh đàn ấy à…”
Khóe miệng Diệp Phùng đột nhiên cong lên: “Thật ra tôi cũng hiểu biết tí chút.”
Tân Diệu Minh hơi ngẩn ra, sau lại tiện đà cười phá lên: “Mày mới nói cái gì cơ? Tao không có nghe nhầm đó chớ? Một thằng rác rưởi như mày mà cũng dám nói mình có hiểu biết về đánh đàn á? Ha ha ha…”
Không chỉ riêng mình anh ta, mà ngay cả những khán giả có mặt cũng đều cười theo.
Dám đứng trước mặt Hoàng tử Cổ Cầm nói là mình cũng hiểu biết về đánh đàn, cái tên này không phải là bị bệnh thần kinh, muốn tự rước lấy nhục nhã đó chứ?
Đến cả Vân Thi Đình ở bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt khinh thường, giậm giậm chân: “Tố Nghị, tớ thật sự không hiểu trong đầu cậu đang nghĩ cái gì nữa! Cậu nhìn thử đi, đây chính là anh chồng mà cậu tìm đó, chẳng có bao nhiêu bản lĩnh nhưng chém gió thì tung cả trời luôn đấy nhỉ! Cứ đợi đi, sau ngày hôm nay, hai người các cậu nhất định sẽ trở thành trò hề lớn nhất Thủ đô cho mà xem”
Hà Tố Nghi cắn chặt môi, nhưng ánh mắt cô lại vô cùng kiên định nhìn Diệp Phùng: “Tớ †in tưởng vào anh ấy!”
“Diệp Phùng, đừng trách tao không cho mày cơ hội, nếu mày nói mày cũng hiểu biết về đàn, vậy chỉ bằng nhân cơ hội này thi đấu một trận đi?” Trong giọng nói của Tần Diệu Minh tràn đầy khiêu khích.
Loading...
“Thi đấu một trận á? Tất nhiên là được rồi, chẳng qua là tôi sợ cậu thua quá khó coi, đến lúc đó thì cái danh Hoàng tử Cổ Cầm sẽ khó mà giữ được, vậy thì sẽ không tốt lắm đâu.”
“Tao nhổ vào!”
Tần Diệu Minh tức muốn nổ phổi, nổi giận đùng đùng nhìn Diệp Phùng: “Được lắm! Chỉ cần mày có thể thắng được tao ở kỹ thuật đánh đàn, đừng nói là cái danh Hoàng tử Cổ Cầm, Tần Diệu Minh tao hôm nay sẽ cắt dây ném đàn ngay tại đây, từ nay về sau sẽ không bao giờ đụng vào Cổ cầm nữa!”
“Sao lại không nói sớm chứ, nếu cậu đã muốn đổi nghề thì tôi đành miễn cưỡng mà giúp cậu vậy!”
Nói xong, Diệp Phùng đi thẳng lên sân khấu, đến bên cạnh Tần Diệu Minh. Nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của anh ta, Diệp Phùng hơi mỉm cười, nói: “Cho tôi mượn đàn của cậu dùng một lát được chứ?”
Tân Diệu Minh cho rằng anh đang cố ra vẻ, thế là vung tay lên, nói: “Dùng thoải mái!”
Diệp Phùng ngồi xuống trước cây Cổ cầm, sau đó gảy gảy hai sợi dây đàn, hai tạp âm chói tai bật ra.
Tất cả khán giả đều phá lên cười mỉa mai.
“Này, đồ rác rưởi kia, mày có hiểu biết gì về Cổ cầm không đấy? Nếu lỡ mà làm đứt một sợi dây đàn thì dù có bán mày đi cũng không đền nổi đâu nhá!”
“À¡ dà! Đó là đàn của anh đẹp trai nhà tui đấy, thế mà lại phải để cho con gà cùi bắp kia chà đạp!”
“Nè, bà còn giấy vệ sinh không? Cho tui mượn bịt tai lại phát coi, tui sợ tui nghe không nổi, xong lại không nhịn được mà chạy xuống đánh thằng chả một trận mất!”
Tất cả mọi người đều chế giễu mỉa mai anh, nhưng Diệp Phùng lại làm như không nghe thấy, sau khi gảy gảy mấy cái dây đàn xong, anh lẩm bẩm nói: “Lâu lắm rồi không rờ vào món đồ này, không biết trình độ ngày trước bây giờ còn lại được mấy phần mười đây?”
Trong khi đang nói, khí thế trên người anh đột nhiên thay đổi, một chuỗi âm thanh “boong boong’ vang lên, trong chớp mắt đã vang vọng khắp cả hội trường.
Soạt!
Tiếng chửi rủa lập tức im bặt.
Lương Đăng Vĩ vốn nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa khôi hài, nhưng khi nghe thấy chuỗi giai điệu kia, đôi mắt đang nhắm lại bỗng nhiên mở ra thật to.
Tiếng đàn ‘boong boong tựa như nước chảy mây trôi, vang vọng khắp hội trường.
Trong khúc nhạc này, khi thì đẹp đế, khi thì đau khổ, khi thì bi thảm, lúc lại cao vút lên.
Những cung bậc cảm xúc khác nhau được chuyển đổi một cách hoàn mỹ từ đầu ngón †ay của Diệp Phùng, cao vút trâm bổng, không có một chút sai lầm nào.
Vẻ mặt của mọi người chuyển từ ngạc nhiên đến ca ngợi, từ cảm thán đến mê say.
Một khúc đàn chấm dứt, thậm chí có không ít người đã chảy dài hai hàng nước mắt, nhưng bản thân bọn họ lại hồn nhiên không hề hay biết.
Cho dù là người không hiểu tí gì về âm nhạc đi nữa, thì cũng cảm nhận được tình yêu nóng bỏng cuồng nhiệt và sự tha thiết triền miên từ trong khúc nhạc này.
Riêng Hà Tố Nghĩ thì lại đứng ngây ra ngay tại chỗ.
Không thể tin được, người ngồi yên tĩnh ở ngay giữa sân khấu, đánh ra một khúc nhạc hào hùng mà lại thâm tình thế kia lại thực sự là Diệp Phùng, một người chẳng có gì trong mắt người ngoài.
“Chân thành nhìn về hướng Đông Nam, đàn lên một khúc Phượng Cầu Hoàng!”
Diệp Phùng đứng lên, nhìn Hà Tố Nghỉ với vẻ mặt dịu dàng, anh nói: “Tố Nghi, anh không biết nói những lời hoa mỹ, khúc nhạc này cũng đại biểu cho tấm lòng của anh đối với em”
Hà Tố Nghi đưa tay che miệng, hai mắt đỏ ửng lên.
Cô hiểu, cô hiểu hết tất cả! Không cần bất kỳ lời hay ý đẹp nào cả, từ trong khúc nhạc này, cô đã có thể cảm nhận được tất cả tình yêu của Diệp Phùng.
“Tui… Tui mới vừa nghe cái gì đó?”
“Trên đời này lại có thể có một khúc nhạc hay đến vậy á?”
“Mặc dù tui cực kỳ không muốn thừa nhận, rằng kỹ thuật đánh đàn của thằng chả còn giỏi hơn cả anh đẹp trai nhà tui, nhưng tui cũng không thể không nói lên điều này, khúc nhạc này thiệt là con mẹ nó êm tai quá thể| “Đậu má, cứ tưởng là sắt vụn nhưng về mặt tình cảm thì là vương giả luôn đó! So với anh ta thì tui con mẹ nó chỉ là một đống bùn loãng thôi!”
Thái độ của đám khán giả bên dưới đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Mà Tần Diệu Minh đứng bên cạnh thì mặt ngu hết cả ra: “Không… Không thể nào! Mày…
Làm sao mà mày đàn được khúc nhạc này chứ? Chuyện này là không có khả năng! Tao tuyệt đối không tin đâu!”
Ngay lúc này, có một bóng người phóng vụt lên sân khấu.
Nếu không phải nhờ nhìn thấy một đầu tóc trắng bạc phơ, thì ai cũng không thể nghĩ ra được một ông lão sao lại có thể chạy nhanh đến vậy.
Khuôn mặt Lương Đăng Vĩ tràn đầy vẻ kích động, ông đi lên sân khấu, trong đôi mắt đục ngầu ngập tràn sự khát vọng, nhìn chằm chằm Diệp Phùng.
“Cậu trai trẻ này, lão đây cả gan hỏi cậu một câu, khúc nhạc vừa nấy cậu biểu diễn có phải là khúc Phượng Cầu Hoàng của học giả nổi tiếng thời Hán, Tư Mã Tương Như không?”
Diệp Phùng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là khúc Phượng Cầu Hoàng đó.”
Một câu nói ra, Lương Đăng Vĩ lập tức nước mắt lưng tròng: “Không nghĩ tới, Lương Đăng Vĩ tôi, đời này, trong lúc vẫn đang còn sống lại có thể nghe thấy một khúc Phượng Cầu Hoàng chính thống như thế này! Thật sự là được ông trời thương xót mài”
“Cái gì? Lương Đăng Vĩ? Ông lão kia là Hội trưởng Hiệp hội Cổ Cầm Thiên Triều nổi tiếng đó sao?”
Trên mặt một số khán giả yêu thích những khúc nhạc được chơi bằng Cổ cầm đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Trong giới Cổ cầm thì ba chữ Lương Đăng Vĩ này hoàn toàn là đại diện xứng đáng cho sự quyền uy đó nha.
Tiếp sau đó, một chuyện càng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt hơn đã xảy ra.
Chỉ thấy Lương Đăng Vĩ quay mặt về phía Diệp Phùng, đột nhiên chắp tay lại, đầu cúi thấp, giọng nói cực kỳ cung kính: “Cậu trai trẻ, lão đây có một yêu cầu quá đáng. ‘Phượng Cầu Hoàng” là một tuyệt tác của nước Đông Ngọc chúng ta, nhưng vào trăm năm trước lại không có ai có thể truyền đạt được sự tỉnh túy nhất trong đó, dẫn đến việc khúc nhạc thần thánh này dần dần bị thất truyền. Bây giờ, “Phượng Cầu Hoàng lại một lần nữa được vang vọng trên khắp đất nước Đông Ngọc, lão khẩn cầu cậu, hãy dạy cho lão khúc nhạc này, để cho nền văn minh từ xa xưa của Đông Ngọc chúng ta có thể một lần nữa vang vọng khắp thế giới!”