Trong lúc nhất thời, căn phòng riêng vốn dĩ đang rất náo nhiệt bỗng nhiên im lặng như tờ.
Tất cả những người đàn ông có mặt trong căn phòng riêng này đều suýt chút nữa thì tràn hết ngụm nước đang ở trong miệng ra khi nhìn thấy Hà Tố Nghĩ.
Cô mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, giống như tiên nữ hạ phàm, phô bày ra dáng người vốn dĩ đã duyên dáng nhưng bây giờ càng thêm tinh tế hơn. Hơn nữa còn kết hợp với vẻ đẹp cực kỳ thanh thuần, đây không còn là tiên nữ nữa rồi, còn đẹp hơn cả tiên nữ!
Trong mắt Tân Diệu Minh xuất hiện vài tia rung động, sau đó anh ta đứng lên, trên mặt vẫn là nụ cười nhã nhặn, hai tay lại mở to ra chào đón.
“Hà Tố Nghi, đã lâu không gặp, thực sự là càng ngày em càng trở nên xinh đẹp đấy!”
Người theo sát ngay sau lưng Hà Tố Nghỉ chính là Diệp Phùng. Khi anh nhìn thấy một người đàn ông đang dang rộng hai tay ra muốn ôm vợ của mình thì làm sao mà anh có thể nhẫn nhịn được chứ?
Chỉ là vẫn phải ôm một cái ôm thể hiện sự hoài niệm nên Diệp Phùng bỗng nhiên kéo Hà Tố Nghi về phía sau còn bản thân anh thì nghênh đón cái ôm của Tân Diệu Minh, chủ động tiến lên ôm lấy anh ta.
“Ôi chao, không cần phải nhiệt tình như vậy đâu, ngại quá đi mất.”
Không thấy hương thơm và cảm giác ấm áp xuất hiện trong vòng tay như tưởng tượng mà chỉ thấy bản thân đang ôm một người đàn ông cao lớn, Tần Diệu Minh hoảng hốt, vội vàng đẩy người ra rồi nhanh chóng lùi lại mấy bước, nhíu mày thật chặt.
“Anh là ai? Đây là buổi gặp mặt cá nhân của chúng tôi, xin mời anh đi ra ngoài!”
Hà Tố Nghỉ bước lên, suy nghĩ một chút rồi hít sâu một hơi, sắc mặt hơi ửng đỏ kéo lấy cánh tay Diệp Phùng, mở miệng giới thiệu với anh ta: “Anh ấy là người tôi yêu!”
Khi lời này vừa nói ra, vẻ mặt Tần Diệu Minh trở nên khó coi ngay lập tức.
Một vài bạn học nhìn về phía Tần Diệu Minh, ánh mắt đấy mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác! Không ngờ rằng người ta dẫn chồng đến chơi cùng, để xem anh ta muốn chơi như thế nào!
Mà những bạn học nữ cũng đang quan sát Diệp Phùng, mặc dù anh có ngoại hình khá tốt nhưng sau khi nghe thấy những lời Vân Thi Đình nói thì bọn họ biết được rằng chồng của Hà Tố Nghỉ chỉ là một giáo sư! Anh vẫn còn trẻ như vậy, cho dù đã làm giáo sư rồi thì cũng không biết anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của một số bạn học nữ khi nhìn về phía Hà Tố Nghi còn mang theo sự khinh bỉ và kiêu ngạo!
Nhớ lại lúc trước, cô là người xinh đẹp nhất trong Học viện, kết quả học tập cũng là tốt nhất, được bao nhiêu người đàn ông theo đuổi. Nhưng những điều này có ý nghĩa gì chứ? Không phải cuối cùng cô vẫn quay đầu lại gả cho tên chồng rác rưởi này sao?
Loading...
Mà vào giờ phút này, Tần Diệu Minh hận không thể đá Diệp Phùng một phát cho anh bay ra ngoài. Ngay từ lúc đầu anh ta cũng không bao giờ nghĩ đến Hà Tố Nghi vậy mà lại dẫn Diệp Phùng đến đây!
Vào lúc này, Diệp Phùng cũng đang âm thầm đánh giá tất cả mọi thứ ở trong phòng riêng này. Anh đặc biệt chú ý đến tia tức giận tột độ xuất hiện tận trong đáy mắt của Tần Diệu Minh, trong nội tâm thầm suy nghĩ điều gì đói E rằng nguyên nhân Tần Diệu Minh tổ chức buổi họp mặt này không chỉ đơn giản là để gặp mặt nhau như vậy đâu.
“Lớp trưởng?”
Hà Tố Nghỉ nhìn thấy Tần Diệu Minh vẫn đang đứng sững sờ, cô đành mở miệng gọi một tiếng.
“Xin chào, tôi là Tân Diệu Minh, là lớp trưởng thời đại học của Tố Nghi Tân Diệu Minh cố ý gọi tên Hà Tố Nghi một cách thân mật.
“Xin chào, tôi là chồng của Tố Nghỉ, Diệp Phùng!”
Bỗng chốc, có một luồng thuốc súng vô hình bắn ra giữa hai người đàn ông này.
Diệp Phùng đột nhiên đến khiến cho kế hoạch của Tần Diệu Minh bị rối loạn, chắc chắn anh ta không thể không cần mặt mũi mà vẫn ngồi ở bên cạnh Hà Tố Nghi được. Nhìn hai người đang ngồi rúc vào với nhau, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ giận dữ, sau đó anh ta lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Lúc này đàn em trung thành nhất của Tân Diệu Minh, Thường Hạc Hiên, vô cùng nhiệt tình bước lên phía trước, cười to.
“Người anh em họ Diệp này, anh thật sự là có phúc lớn nha! Vậy mà lại có thể cưới được hoa khôi trường của chúng tôi, Thường Hạc Hiên tôi rất khâm phục anh, nào, đến đây, tôi mời anh một chai!”
Nói xong, anh ta vô cùng hào phóng mà mở một chai rượu ra, để ở trước mặt anh.
Diệp Phùng cười, lắc đầu một cái: “Thật xin lỗi, tôi không uống được rượu!”
Sắc mặt Thường Hạc Hiên lập tức chùng xuống.
“Người anh em đây là không nể mặt tôi sao?”
Những âm thanh huyên náo trong phòng bỗng trở nên yên lặng ngay lập tức.
Mấy người bạn của Thường Hạc Hiên tỏ vẻ hùng hổ: “Chỉ là một người giáo viên mà cũng không cho anh Thường tôi mặt mũi sao, có phải là tự coi chính mình thành cái gì rồi không?”
“Ha ha, tôi cũng muốn nhìn xem ai kiêu ngạo như vậy, rượu này không uống thì đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài!”
Tân Diệu Minh mờ mịt cười, nhưng anh ta nhanh chóng giả bộ mình là người tốt bụng.
“Thường Hạc Hiên, không nên gây ồn ào, đây đều là rượu nhập khẩu của khách sạn năm sao, những người uống bia rượu giá rẻ căn bản là uống không quen, tại sao phải làm người khác khó chịu như vậy Thường Hạc Hiên nở một nụ cười nặng nề: “Lớp trưởng, cái này liên quan đến mặt mũi của Thường Hạc Hiên tôi, anh đừng để ý đến!”
Sau đó, anh ta lại nhìn Diệp Phùng: “Nhóc con, thật ra anh không cần uống cũng được, chỉ cần cầm chai rượu này tìm một góc tường nào đó dội từ đầu đến chân không chừa một giọt nào, sau đó hét lên một câu “tôi là rác rưởi, tôi nhận mình sợ” thì rượu này cũng không cho anh uống đâu!”
Hà Tố Nghỉ lập tức thay đổi sắc mặt: “Thường Hạc Hiên, làm sao anh có thể quá đáng như vậy?”
“Quá đáng sao? Tôi chỉ thay người đẹp Hà đây kiểm định một chút thôi. Một người đàn ông mà đến cả rượu cũng không biết uống thì cũng con mẹ nó dám nhận mình là đàn ông sao?”
“Ha ha ha…”
“Lời này anh Thường nói không đúng rồi, nếu không phải đàn ông thì chẳng phải người đẹp Hà này sẽ để cho chúng ta hưởng thụ sao?”
“Chậc chậc, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hồng hào, dịu dàng của người đẹp Hà tôi đoán rằng chắc ngày thường hẳn là cô ấy cũng phải chịu không ít thoải mái đâu!”
“Chẳng lẽ trong nhà người anh em họ Diệp này còn gieo cả một vùng đất thảo nguyên lớn à? Ha ha…”
Mọi người đều cười vang khắp phòng, trong đáy mắt Diệp Phùng xuất hiện ý muốn giết người, anh nhìn anh ta: “Thật sự muốn uống sao?”
Thường Hạc Hiên xì cười một tiếng: “Sao, anh thật sự dám uống cùng với tôi sao?”
Diệp Phùng không biết nhưng đám bạn thân của anh ta đều biết lúc Thường Hạc Hiên còn ở trường đã có biệt danh là vua rượu của trường.
Rượu trăng thì ba cân rưỡi, còn bia thì muốn rót thế nào cũng đượ!
c Sau đó anh ta lăn lộn lần mò trong cái xã hội này lâu như vậy, tửu lượng trở thành cái động không đáy.
Uống rượu với anh ta hoàn toàn là tự mình chuốc lấy cực khổi Khóe miệng Diệp Phùng vẽ lên một đường cong: “Nếu muốn uống thì chút rượu này làm sao mà thỏa mãn hứng thú được chứ?”
“Đỏ trắng phong phú như vậy, chọn mỗi bên ba mươi chai đi, chúng ta thi đấu, thế nào?”
Vừa dứt lời, cả phòng đều yên tĩnh!
“Nhóc con, anh chắc chắn chứ?”
Thường Hạc Hiên kinh ngạc nhìn anh.
Ba mươi chai rượu, chính là ba mươi cân đấy! Đừng nói là rượu, chỉ cần uống ba mươi cân nước, người bình thường cũng không thể chịu được!
“Ha ha, nếu người anh em này đã có hứng thú như vậy thì làm sao tôi có thể để cho mọi người thất vọng được chứ!”
“Phục vụ đâu, mang rượu lên đây! Lấy rượu có nồng độ cao nhất lên đây, hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho mọi người hào hứng!”
Khóe miệng Tần Diệu Minh nhếch lên một nụ cười khẩy.
Trong mắt anh ta, Diệp Phùng nhất định là đang khoác lá!
c Nếu như vậy thì hãy để cho anh mất mặt trước mặt Hà Tố Nghi đi, còn muốn cố gắng hơn người!
Chỉ chốc lát sau, sáu mươi chai rượu đồng loạt được mang lên.
Thường Hạc Hiên chọn một chai rượu Tây, vẻ mặt khiêu khích nói: “Nhóc con, không được cố gắng chống đỡ đâu, nếu không mọi người cũng không rảnh rỗi đưa anh đi bệnh viện đâu!”
Khuôn mặt Hà Tố Nghỉ cũng tràn đầy lo lắng nhìn anh, Diệp Phùng bình tĩnh mở một chai rượu ra, lạnh nhạt nói: “Đã rất lâu rồi không có cơ hội thoải mái uống rượu, hôm nay tôi sẽ cố gắng hết sức để súc miệng!”
Nói xong, anh cũng không pha chế thêm cái gì vào rượu mà cầm một chai rượu Tây lên ngửa đầu uống. Chỉ vẻn vẹn ba giây, chai rượu bị anh uống hết không còn dư một giọt nào!
Tiếng cười châm chọc biến mất ngay lập tức, khuôn mặt tất cả mọi người đều ngưng đọng, tràn đầy kinh ngạc nhìn anh!
Đây con mẹ nó là rượu đấy, ba giây uống hết một chai, anh đang trực tiếp đâm luôn chiếc chai vào trong dạ dày à?
“Còn cần chúng tôi chờ anh sao?”
Tiếng nói giễu cợt nhẹ nhàng vang lên, Thường Hạc Hiên cắn răng, cũng bắt chước anh, tỏ vẻ ngẩng đầu lên, nhưng phải mất hơn mười giây mới miễn cưỡng uống hết được một chai rượu vào bụng.
Tửu lượng của anh ta tốt như vậy mà trong lúc nhất thời bụng cũng cảm thấy có chút quay cuồng.
Mà ở một bên khác, Diệp Phùng một tay cầm chai rượu trắng, một tay cầm chai rượu vang đỏ, đồng thời mở ra rồi ‘ừng ực’ thôn tính hết cả hai chai rượu vào bụng, chỉ trong vòng ba giây.
Sau đó, anh còn có vẻ chưa đã mà thèm khát liếm liếm môi, nói thầm một câu: “Uống như thế này chưa đã, còn không bằng không uống, ngay cả môi đều không ướt!”
Mọi người suýt chút nữa thì căn tụt đầu lưỡi, đây con mẹ nó không phải là người rồi, không phải là cái thùng rượu thành tinh đấy chứ?
Mà sắc mặt của Thường Hạc Hiên đã trở nên vô cùng khó coi.
Thường Hạc Hiên quay đầu lại nhìn Tần Diệu Minh thì bị anh ta hung hăng trừng mắt.
Anh ta đành cau mày, căn răng học dáng vẻ của Diệp Phùng, mỗi bên mở một chai rượu, một chai rượu trắng, một chai rượu vang đỏ, đồng thời cầm lên miễn cưỡng uống.
Lúc này, Diệp Phùng lại mở hai chai rượu trắng, giơ lên trước mặt đám đông, cười nói với anh ta: “Giỏi quá, rượu anh mời uống rất ổn đấy, tiếp tục đi!”
Bỗng nhiên cảm giác nôn mửa kéo đến, Thường Hạc Hiên cũng không thể nhịn được nữa, ‘ục’ một tiếng phun hết ra ngoài.
Sau đó lập tức gục trên mặt đất, không thể dậy được nữa.
Diệp Phùng cầm chai rượu lên, coi như nước lã mà tu ‘ực’ một cái, rồi nhìn anh ta từ trên cao xuống. Anh dùng một chân đạp lên trên đầu anh ta, cười to, nhân nhượng nhìn anh ta: “Bạn học, còn uống nữa không? Nếu anh muốn uống thì tôi có thể uống từ đêm trăng tròn đến đêm mười bảy đấy!”