Nói xong lời này, Diệp Phùng hiển nhiên cảm thấy cơ thể Thi Vương hơi run lên.
Cái gì? Thương pháp nhà họ Thích?
Bắc Minh Vân ở bên nghe xong, toàn thân run lên, lịch sử nhà họ Thích cũng mạnh mẽ hiện lên trong đầu!
Nhà họ Thích trước đây cũng là một gia tộc võ lâm, theo truyền thuyết thì Thích Kế Quang đã đạt đến cảnh giới võ công Đại tông sư Từng là một trường thương sáng chói, sáng tạo ra thương pháp nhà họ Thích, bằng chính thực lực của mình, vì hoàng triều Đại Minh lúc bấy giờ bảo vệ cửa nam của đất nước.
Khi đó, nhà họ Thích danh tiếng vang xa, nổi danh thiên hạ.
Tuy nhiên, quyền cao chức trọng nhất định sẽ làm cho người ta nghi ngờ, nhà họ Thích trung thành và tận tâm nhưng vì quá mức rêu rao mà bị tiểu nhân lợi dụng, Hoàng đế Đại Minh nghe lời vu khống, trong cơn tức giận đã chém đầu cả nhà.
Danh tiếng nhà họ Thích đang hưng thịnh, lập tức tường đổ nhà sập, ngay cả thương pháp cao siêu độc đáo do Thích Kế Quang sáng tạo ra cũng theo nạn diệt môn mà biết mất trên nhân gian.
Diệp Phùng đi du lịch qua Cửu Châu, đương nhiên hiểu biết rộng, khi Diệp Phùng nhìn thương pháp song của Thi Vương, anh chợt nghĩ đến những ghi chép về nhà họ Thích!
Hơn nữa, Diệp Phùng tinh ý phát hiện ở trên ngực áo giáp bạc mà Thi Vương mặc có một ấn ký mơ hồ, nhưng bằng mắt thường anh có thể nhận ra rõ ràng, chính là mấy chữ quân đội nhà họ Thích! “Ngài là vị tổ tiên nào của nhà họ Thích?”
Giọng điệu của Diệp Phùng dịu đi đôi chút, nhà họ Thích đối với đất nước và nhân dân đều có những đóng góp to lớn, đối với những anh hùng dù đã chết cũng cần được tôn trọng!
“Thích… Tùng…Vân…”
Không ngờ, Thi Vương thực sự mở miệng nói chuyện, hắn mơ hồ đọc chậm từng chữ, Diệp Phùng nghe ra được tên hắn.
Thích Tùng Vân!
Theo sách cổ ghi lại, Thích Tùng Vân là con trai út của Thích Kế Quang, và cũng là người có thiên phú võ thuật nhất.
La tiên nhân này thực sự có khả năng, đánh cắp được cả hài cốt của Thích Tùng Vân và luyện thành Thi Vương!
Ánh mắt anh ngày càng u ám, Thích Tùng Vân cũng rất nổi tiếng trong lịch sử, đã từng lấy một địch hơn trăm tên cướp Nhật, đơn thương độc mã phá vỡ từng đại doanh của kẻ địch.
Sau khi cả nhà họ Thích chết thảm, người dân địa phương biết ơn, vì nhà họ Thích mà cầu xin để thi thể không bị hủy hoại, bảo đảm hài cốt nhà họ Thích còn mãi.
Nhưng thời gian trôi qua cùng với bọn trộm mộ tràn lan ngang ngược, khu mộ của nhà họ Thích lần lượt bị bỏ hoang và khai quật, mà lão La tiên nhân này không biết đánh cắp hài cốt của Thích Tùng Vân từ lúc nào, đem luyện thành Thi Vương ngày hôm nay!
Nghĩ đến đây, Diệp Phùng trịnh trọng cúi đầu trước Thích Tùng Vân, sau đó ngẩng đầu nói lớn: “Tướng quân Thích, nước sông không phạm nước giếng, bây giờ đã là trăm năm sau, thế giới này đã không còn sự tồn tại của ngài, cái chết mới là hợp lẽ đối với anh!”
Thích Tùng Vân rõ ràng bị kích động khi nghe nhắc đến từ chết, cầm chặt cây thương trong tay và nhìn Diệp Phùng, trong lời nói mơ hồ ẩn chứa một cỗ sát ý: “Giặc…giặc Nhật chưa diệt xong, tôi không chết được. Tôi… Giết! Giết!”
Không hổ danh là chiến thần, sát khí nặng nề làm sao!
Ánh mắt Diệp Phùng đông cứng, tuy rằng Thích Tùng Vân có một chút thần trí, nhưng rõ ràng là không ổn định, tuy rằng hiện tại có thể suy nghĩ nói chuyện, nhưng hắn hoàn toàn không phải là người sống.
Điều quan trọng nhất là nếu Thích Tùng Vân muốn tồn tại trong trạng thái này, hắn chỉ có một loại thức ăn, đó chính là máu của người sống! Vì vậy, mặc kệ trước đây hắn có là anh hùng như thế nào, hắn cũng là yêu quái không nên tồn tại trên đời, nhất định không được để hắn rời khỏi đây, nếu không, sợ rằng không chỉ có một ngôi làng gặp nạn! Sau khi hạ quyết tâm, khí thế của Diệp Phùng cũng bắt đầu lên cao: “Tướng quân Thích, Diệp mỗ khuyên ngài, nếu như ngài cứ u mê không tỉnh, vậy thì đừng trách bồn để sư đích thân tiễn ngài lên đường!”
“Gàoo! Đói quá… Tôi muốn ăn … Tôi muốn ăn …máu…”
Thích Tùng Vân lập tức rơi vào hỗn loạn, Diệp Phùng không do dự nữa, tiến lên, cầm kiếm trong tay, chĩa thẳng lên đầu hắn!
Một khi đã thành xác chết, cắt bỏ đầu trên cổ hắn mới có thể hoàn toàn tiêu diệt.
Thích Tùng Vân cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, Diệp Phùng đã đánh úp tới, hắn chỉ có thể ngăn chặn. Một người mấy trăm năm trước từng là chiến thần của loài người, còn người kia là con cưng của trời ở thời hiện đại. Trận chiến giữa hai người sẽ cho mọi người biết cái gì mới là phấn khích.
Thương đưa như rồng, tuyết kiếm như rắn, anh đến tôi đi, đánh được trăm chiêu vẫn chưa thấy có vẻ gì là suy tàn.
Tuy nhiên, mọi người thấy thật phần khích, nhưng chỉ có hai người ở trong trận chiến mới biết được trận chiến này cực kỳ nguy hiểm, chỉ một giây bất cẩn cũng đủ để gây ra hậu quả chết người.
Đặc biệt là Diệp Phùng, sức mạnh của Thích Tùng Vân lớn đến mức cho dù sử dụng cảnh giới Đại tông sư cũng không dám cứng rắn chống lại các chiêu thức của hắn, chỉ có thể dùng sức lực để hóa giải công kích của Thích Tùng Vân.
Mặc dù thương pháp của Thích Tùng Vân tinh xảo, thương pháp của nhà họ Thích nổi danh thiên hạ, nhưng hắn vẫn là một xác sống, ngoài kỹ năng hắn còn tấn công với sức mạnh vô song. Thời gian dần trôi, Diệp Phùng dần dần bị áp đảo.
Keng, lại là tiếng kim loại va chạm, tia lửa tóe lên. Trong ánh sáng nháy mắt lóe lên, Diệp Phùng thuận theo đó trời đi, thân kiếm để nghiêng, cánh tay phải hơi run lên nhè nhẹ, nhìn thì như ngang sức ngang tài nhưng thực ra cũng chỉ có bản thân anh biết, nếu cứ tiếp tục, sẽ có lúc tiêu hao hết nội lực, lúc đó anh nhất định sẽ thua!
Đang theo dõi cuộc chiến, Bắc Minh Vân nhạy cảm nhận thấy sự suy sụp của Diệp Phùng, trái tim cô ta giật thót, khuôn mặt thoáng hiện lên tia do dự.
Nhưng ngay sau đó, sự do dự biến thành kháng cự, cô ta lấy mặt dây chuyền bằng ngọc mà cô ta đã đeo trên cổ từ nhỏ xuống, bóp thật mạnh, mặt dây bằng ngọc vỡ tan tành, lộ ra một viên thuốc cổi Mặc dù vẻ mặt Bắc Minh Vân đau lòng nhưng tay vẫn không chút do dự mà ném viên thuốc về phía Diệp Phùng: “Diệp Đế Sư, đây là viên thuốc cứu mạng mà gia tộc Bắc Minh của tôi để dành cho các đời sau, sau khi uống nó sẽ ngay lập tức sinh ra một nội lực mạnh mãi “
“Thi Vương này không phải là người sống. Tôi kết luận rằng anh ta hoàn toàn không thể hấp thụ sức mạnh trong viên thuốc này. Hãy nghĩ cách bỏ viên thuốc này vào miệng anh ta!”